Lần đầu tiên đi làm gia sư : ngày đó dạy nó được 50k buổi nhưng đá PS lúc nào cũng thua nó (cược 100k ván)...được tháng hết vốn"
Lần đi gia sư thứ 2 này tìm đứa con gái cho lành...Em học lớp 12 dậy ôn thi đại học...
Nói chung hàng họ đâu ra đây, ăn nói thì "lịch sự"...nhà giàu ú, ở gần Mỹ đình. Em đó coi như ko có mình ấy... Mấy lần đến nhà thằng anh nó tiếp chuyện lịch sự vãi (phải công nhận). Ổng bảo mình lên phòng nó đang trên đó. Lên gõ cửa thấy cửa mở vào thôi nhưng ko thấy nàng đâu. Ra chỗ bàn học gần cửa sổ thấy có tờ giấy và nhìn xuống dưới cụ tổ lão xe ôm (đoán vậy đang thu cái thang cho nó), nó nhìn cười bảo đọc tờ giấy. Cụ tổ ... nó bảo "Chốt cửa vào cứ giảng bình thường về nó trả gấp đôi"
Ngồi mãi trong phòng cũng chán lò mò chẳng biết làm gì...bật máy tính nó lên định nghịch tí. Nó đặt pass, may hôm rồi xin số gọi luôn
Pass nó là "nhinongnhuthangngo"
Biết nó cố chơi mình nhưng kệ ...
Ngồi tán lung tung, khoảng 2 tiếng nó về nói trống không " nghịch máy tôi là vinh dự lớn đó. Thôi ông lượn được rồi! Và đưa mình đúng 200k như thỏa thuận...
Về gặp anh nó đang xem tivi cười vui vẻ..." Nói đỡ câu em nó thông mình lắm ạ nhưng tính hơi ngang" rồi chuồn..
Ngày thứ 3 :
Hôm đó về nghĩ nhiều lắm.
Hôm sau, quyết định gặp nó nói chuyện bằng được, một là học thì học tử tế không nghỉ cmn đi cho xong chứ thế nhục lém khác gì đến trông nhà cho nó....
Quyết định đến sớm hơn thường lệ...
Lên phòng nó vẫn đang chát chúm. Mặc bộ đồ đúng 7 màu. Miêu tả gắn gọn (Cái quần kết thúc khi cặp đùi chưa bắt đầu)
Hỏi " Anh cần nói chuyện"
Đáp " Chuyện của ông là dậy tôi còn tôi học hay ko là việc của tôi...hết 2h ông về lấy tiền còn đòi hỏi gì nữa"
Nói "Anh thấy em lên suy nghĩ lại"
Đáp " Ko liên quan gì ổng"
- Vậy chào em tôi về. ( tử tế vãi)
Đáp "ậy chờ đã..ổng về hôm nay ko được tối tôi phải đi sinh nhật thằng bạn...đừng làm khó nhau...Tiền tôi trả ông đủ mà"
Nói " Vấn đề ở đây ko phải là tiền" Đéo hiểu ngày đó sao lại nói câu này...
- Vậy có gì ổng nói nhanh tôi còn đi ..
Nói " Em lên suy nghĩ lại về vấn đề học hành, đó là chuyện cả đời và bây giờ là lúc chúng ta cần học nhất, chơi mãi rồi cũng đến lúc phải dừng, cuộc vui nào cũng tàn thôi còn kiến thức mãi ở bên ta....." (đại loại thế cũng ko nhớ lém)
Nói tiếp "Anh được thuê để dậy em chứ ko phải đến để trông nhà cho em đi chơi, có cái gì đó ko hay và lương tâm cũng ko cho phép mình làm vậy để lấy tiền..........." vãi ngày đó
Đáp " Thôi được rồi ông có biết mấy người trước nói với tôi những câu đại loại và tôi nghe chán rồi, ổng đi vào vấn đề chính đi. Nhanh cái..."
- Vấn đề chính anh đang nói đó
- Tôi chẳng thấy nó chính ở điểm nào...nói chung là mỗi người có một quan điểm sống...Ổng khác tôi khác.. Ổng nên nhớ mỗi người chúng ta đều có một điểm chung đó là cái đích đến của cuộc đời chỉ khác là chúng ta đi những con đường khác nhau mà thôi. Đừng dậy tôi phải làm gì. Ông hơn tôi mấy tuổi mà ăn nói như đúng rồi. Tôi đã có những thứ tôi cần : tiền bạc, bạc bè., nói chung là tất cả .Nhưng điều quan trọng nhất là tôi đang được làm những việc tôi thích. Với tôi thế là đủ. Học hành làm gì? Mài đũng quần trên ghế nhà trường bao năm vì cái gì ? Ngay như bản thân ổng đấy, liệu có hơn tôi ko mà dậy đời"
Đáp " Nhưng những thứ mà em có ko phải do em làm ra...Em đang sống trên công sức của ba má em...""
Chưa kịp nói gì thì nàng tiếp...
- Được rồi để mai tôi nói chuyện với ổng vậy.Giờ cứ như bữa trước nhé! Tôi phải đi đã. Ông ra ngoài hoặc quay lưng lại tùy...
Đương nhiên mình đi ra...
Xong vào thấy nàng thay xong bộ đồ và tiếp tục bài cũ ra bằng cửa sổ. Còn với lại câu:
"Thấy ổng tội tội và ngộ"
(nhục vãi Ngày đó mà như bây giờ thì xong cmnr)
Lại trông nhà tiếp và chờ bữa sau vậy .
Ngày thứ 4 :
Đến như đúng hẹn và nàng vẫn ở nhà, ăn mặc có vẻ kín đáo hơn, nhìn có vẻ hình sự...
Chưa kịp nói gì nàng nói luôn:
" Thôi được rồi học phát..."
Cứ ngờ ngợ......
"Ổng chờ tôi tí! Học thì học sao tôi ớn học thế không biết, không hiểu nổi học vì cái gì khi mà tôi có thiếu gì đâu? Có chăng chỉ là thiếu ông bà già"
Chờ chờ chờ........
Nàng ôm một đống sách lớp 12 ra vứt trên bàn và nói :
" Đó một đống bài tập đó ông ngốn dùm tôi. Tôi chán phải viết kiểm điểm lắm rồi"
Tức quá nói: Vậy tôi giải cho em thì em làm gì....
Đáp " Ông ko thấy tôi đang làm gì à ?"
Nàng đang chát với thằng hay con nào đó...
Cú quá nói:
" Nếu em muốn vậy tôi cũng không còn gì để nói. Tôi có thể chỉ em cách để giải chứ ko làm cho em. Em thích thì tự làm lấy đi"
Đáp : "Ơ ông có bị sao không ? Thế ông đến đây làm gì? Anh tôi thuê ông làm gì vậy ?"
Tiếp " Mà tôi cũng không hiểu nổi những người khác thấy tôi vậy sướng thấy mồ, không phải làm gì mà vẫn có tiền. Ông chê tiền à ?"
Nói " Tiền ai cũng cần em à! Nhưng lấy những đồng tiền em đưa tôi thấy mình không xứng đáng. Tôi thiếu nhiều chứ không thiếu vài trăm" (vl ngày đó thật. đói bỏ cm )
Nàng tiếp " Thôi được rồi giờ ý ông ra làm sao? "
Đáp "Ý tôi là tôi mong muốn em học một cách tử tế và xác định đúng đắn hơn trong việc học và chơi. Em có tất cả nhưng đó không phải của em hãy ghi nhớ điều đó"
- Ổng lại bắt đầu đấy.
Nói vậy nhưng thấy tắt Yahoo và ngồi nghiêm chỉnh lại hix.
Nàng " Rồi nhưng tôi học 30 phút thôi đó! Tí bạn trai tôi đến, ông tìm cách xuống nhà bảo anh tôi là cho tôi kiểm tra kiến thức nhé! Đến giờ thì tự về, tiền mai đưa. Ok thì học"
Ừ cm nó cho xong (xem nó học thế nào)
Nói " Em học đến đâu rồi và yếu nhất phần gì.?"
Đáp " Cũng không biết, có học bao giờ đâu mà biết"
Nói " THế sao em lên lớp được ?"
Đáp " Hỏi ba má tôi ấy!"
Thua luôn
Nói " Thôi được rồi chúng ta bắt đầu theo ý anh nhé! Học môn toán trước...ok ?"
Đáp " Tùy ổng"
Nói " Em cho anh hỏi câu:
- Em có cho rằng môn toán là môn quan trọng ko ?"
- Tôi ngu nhưng cũng biết nó quan trọng. Ông hỏi vớ vẩn gì thế ?
- Em sai rồi môn toán còn quan trọng hơn cả sự quan trọng em à!
(cái này học lỏm được rồi thành bài nhé đi dậy nhé )
Nói sơ qua một lúc nàng cứ nhởn nhơ, biết nàng cũng chẳng biết mình nói gì. Thôi kệ!
Đúng 30 phút nàng nói : "Hết giờ quy định rồi ông lượn được rồi đó."
Nói " 30 phút em biết tôi nói gì không?"
Đáp "Ổng nghĩ ổng là ai? Còn chưa biết nhau đấy! Tôi cũng thuộc dạng thông minh chứ không ngu như ổng tưởng đâu"
Nói " Thông mình gì thì thông minh nhưng trên bước đường thành công ko có dấu chân kẻ lười biếng đâu em" (áp dụng câu nói kinh điển )
Đáp "Ông nhầm trên bước đường thành công không có dấu chân của thiên thần ông à!"
Lúc đó nghĩ nó nói chơi, giờ thấy hixxx đúng cmnr
Nàng tiếp : Thôi đi đi ! Ông bạn tôi sắp đến rồi. Hắn ko thích tôi có gia sư đâu. Thế nhé!
Tôi xuống nhà và tán với ông anh. Lúc về định lên nói nhưng thấy bạn nó vẫn ở trong lên về (cửa đóng)
Ngày thứ 5 :
Hôm đó là thứ 7 nhớ như in vì hôm đó người iu sinh nhật. Ngày dài quá.....
Đúng 7 h em ấn chuông như thường người ra mở cổng lần này là nàng. Hiix nhà không có ai . (ngày đó mà như giờ thì tiếc quá...!)
Hình như vừa đi đâu về thì phải thấy quần áo tươm tất. Mở cửa ko nói câu gì...
Vào nhà nói: "Chờ tắm tí nhé vừa đi công chuyện về"
Đáp " Chắc chờ xong rồi về luôn quá!"
- Nhanh thôi! Tôi không như ai đâu chờ tí đi nói nhiều. Mệt
- Ok chờ!
Lên phòng. Hix! Bừa thôi rồi. Mọi lần đến cũng chả để ý. Hôm nay, mới thấy ngoài chỗ để máy tính ra còn lại hàng họ đủ kiểu vứt tứ tung và đủ màu sắc. Không dám nhìn! Định mở máy tính nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Điện thoại của nàng kêu, ngay trước mặt chả nhẽ không nhìn. Người gọi đến có cái tên "kưngiu"
Chắc thằng vẫn đến đây. Kệ không phải chuyện của mình. Cửa mở nàng vô, quấn nguyên cái khăn, bảo mình đi ra...
Thì ra...Cụ 7h35' cmnr, gấu thì đang gọi như hò đò...chán...
Rồi có tiếng vọng ra: "Vào đi xong rồi"
Thì vào...
Hỏi "Sao thấy có điện không ới tui tiếng ?"
Nói "Tưởng đang tắm ai biết mà đâu phải chuyện của tôi"
Đáp "Thôi bỏ đi, thằng bồ nó rủ đi lang thang, nhưng hôm nay không vui lên chẳng muốn đi, ở nhà chiến với gia sư"
Nói " Chiến gì ?"
Đáp "Thì tiếp câu chuyện của ổng hoặc là học nếu ổng thích. Tôi hôm nay thế nào cũng được"
Choáng luôn
Nói " Em ghét học thế à ?"
Đáp "Hỏi vớ vấn"
Nói : " Hình như ba má em ít về ?"
Đáp " Có bao giờ về đâu mà ít. Họ chỉ có tiền thôi! "
Nói " Em có vẻ thiếu thốn tình cảm"
Đáp "Lại bắt đầu đấy! Tôi thiếu gì tôi tự biết khỏi cần ổng nói"
Nói : Mà anh hơn em 4 tuổi sao không thấy bao giờ em gọi cho đoàng hoàng cái ?
Đáp : Quen rồi! Toàn gọi như vậy, cả ổng ảnh tôi cũng vậy. Vậy rồi có sao không?"
Nói : Tùy em.
Đáp : Ổng có vẻ dễ tính! Ở đâu ra vậy?
Nói : Hỏi chi vậy?
Đáp : Để biết.
Nói : Biết làm gì?
Đáp : Thích biết vậy thôi!
Nói :Đang lang thang,vô gia cư, không tiền ,không nhà , không cửa, không tình yêu, không xe cộ không tất cả, không có gì!
Nàng: Thấy kết ổng! Sau này ổng định làm gì ? Đii dạy à ?
Đáp : Cũng chưa biết nứa tính sau giờ kiếm sống qua ngày đã.
Nàng : Mấy giờ rồi ?
Nói : 8 giờ
Nàng Hỏi : Ổng lang thang không ? Tôi đang khát quá đi kiếm gì uống phát, học hành tính sau.
Nói : Sao bảo hôm nay chán, ở nhà học mà ?
Đáp : Thì nói vậy chứ ai muốn học.
Nói : Nhỡ anh về thì sao ?
Đáp : Quên! Ông ấy đi còn lâu mới về. Mà hình như ổng đi công tác thì phải.
Nói : Vậy đi ! Nhưng nhanh nhé tôi có công chuyện rồi.
Đáp : Nghe có vẻ quan trọng nhỉ? Tôi ít mời ai lắm đó.
Nói : Thì hôm nay sinh nhật người bạn.
Đáp : Bồ à ?
Nói : Bạn thôi! Ưh, hiểu sao cũng được! iu nhưng người ta thì chưa.
Đáp : Thứ tình iu chuốt hột chứ gì?
Nói : Tôi thấy nó ko chuối là được.
Đáp : Thôi đi...
Hai "thầy" trò đi. Nàng rủ đi uống nước thật. Cứ tưởng nó mời mình vô chỗ nào chắc phải hoành tá tràng lém ai ngờ ngồi ngay vệ đường (Trước sân vận động Mỹ đình bây giờ...)
Hỏi thì nàng nói : Thích những quán vỉ hè. Không hiểu sao lại vậy.
Hỏi tiếp : Hình như em có người iu rồi thì phải? Anh bạn hay đến đó à?
Đáp : Hỏi chi ? Vớ vẩn chuyện của tui.
Nói : Hỏi vậy thôi! Không thích thì thôi có gì đâu!
.............im lặng..........im lặng.........
Tự nhiên : Vớ vẩn ấy mà! Thích thì chơi, không thích thì bỏ. Có lẽ tôi phải đi...
rồi im lặng tiếp
Hỏi luôn : Đii đâu?
Im lăng...in lặng và không nói gì...
Một lúc sau tôi nói: Thôi về! Giiờ phải đi có tí việc.
Nàng : Đi sinh nhật à ?
Đáp : uhmmmmmmmm
Nàng : Đii cùng được không ?
Đáp : Đi cùng? Nghe nhầm ko ta?
Nàng : Ko thì thôi ! Tự nhiên thích thì hỏi thôi, xưa nay ít đi với những người như anh (anh tự bao giờ), giờ đi để xem thế nào ?
Đáp : Hiểu rồi! Tức là xưa nay ko đi với người nghèo hay đi sinh nhật người nghèo chứ gì ?
Nàng : Cứ cho là vậy! Vậy đi nhé!
Rồi cười xinh ko đỡ được...giờ nghĩ lại vẫn thấy bùi ngùi! im lặng.......im lặng........
Không biết phải nói gì. Gấu mình hiểu nhầm là xong phim. Mà tự nhiên không đâu lại chở một người vốn chẳng quen biết với bạn bè mình đến mà với bọn bạn mình thì cứ gọi là thôi rồi.
Nhưng chẳng hiểu sao lại gật đầu? Phải thừa nhận lúc này mình thấy cảm tình với cô gái này hơn nhiều và tự nhiên thấy cô ấy có vẻ đáng thương... (nếu nói như anh em bây giờ là iu cmnr)
Bảo hắn về thay đồ rồi đi vì không thích bộ đồ nàng đang mặc. Gật cái rụp. Giành trả tiền rồi về.
À quên đi con dilen của nàng nhé! Con Rem ghẻ vẫn bỏ nhà nàng .
Ngày thứ 6
Sơ qua về tối đi sinh nhật vì có liên quan mà. Hôm đó đến chỗ gấu nhà mình, tổ chức tại ktx nhé. Trường Bưu chính viễn thông...
Nói chung là đông đủ bạn cấp 3, cơ số bạn đại học và cơ số người ko quen. "Thầy" trò đến đúng tầm .Gấu nhìn thấy đầu tiên vì hình như đang hóng. Đang cười nhưng khi thấy mình đi xe lạ và có nàng sau nên có vẻ không vui. Nói chung bao giờ cũng vậy.
2 thầy trò bước vào, nàng tự nhiên giới thiệu như ruồi, ko tin nổi.
"Chào cả nhà...mình được anh huy mời đi cùng. Rất vui vì được biết các bạn!"
Tất cả nhìn. Mình éo biết chui vào đâu...xì xào xì xào...
Loáng thoáng vài câu "Ơ tao tưởng thằng Huy con H cặp mà ? " vân vân và vân vân...ko nhớ nổi
Nhân vật chính của hôm đó nhìn mình với ánh mắt của người dưng. Trong khi đó nàng vẫn vô tư cười nói với mấy thằng bạn đang tản tỉnh của mình...
" Vãi mày ém hàng kinh quá! Em ơi ! Nó làm gì em chưa ? Sao em lại chọn nó nhỉ ? " Đại loại thế ! Anh em thừa biết lúc này rồi lên khỏi kể. Cay đắng là nàng hòa nhập rất nhanh phút chốc đã như quên mình. Còn mình thì chẳng tâm trạng đâu mà để ý vì gấu đanh tránh mình.Chán.
2 Đứa về lúc 12h, nàng tê tê...Trước khi về, gấu mình đưa ra cổng nàng còn cố đá câu:
"Yên tâm, em mượn tối thôi mai bàn giao cho chị..."
Lúc đó mới nhận ra sai lầm khi cho hắn đi theo. Gấu mình đáp gọn lỏn:
" Cho luôn chứ mình đâu cần"...
Éo nói được câu gì hậm hực suốt quãng đường về. Nàng thì vẫn luyên thuyên đủ chuyện. Tâm hồn đâu mà để ý,muốn đưa về cho nhanh còn quay lại với gấu.
Về đến cổng nói câu : Giờ định về chỗ chị ấy à ?
Đáp : Ừhmm
Nàng : Sẽ đau đầu đấy!
Đáp : Biết rồi! Tại ngu thôi!
Nàng : Ngu gì?
Đáp : Không có gì. Thôi về ngủ sớm đi.
im lặng và im lặng...
Mình dắt xe mình ra đến cổng. Nàng nói chống không:
"Mệt thì vào chỗ ông anh mà ngủ, mai đi, giờ đi chị ấy cũng ngủ rồi, vả lại giờ nói gì chị ấy cũng ko nghe đâu, con gái với nhau lạ gì"
Đáp : Biết rồi! Thôi vào ngủ đi có gì mai tính, về đã.
Và đi về...Trên đường gọi mãi mà gấu ko bốc máy chán, đang định phi đến thì nhận được tin của gấu "Em ngủ rồi có gì mai nhé!"
Chán nản về nhà thì nhận được tin của nàng
"Bảo mà không nghe thấy chưa..."
Ko nhắn lại......
Nhận tiếp tin "Mai đưa đến em giải thích cho"
Cú nhắn lại "Khỏi cần"
Nhận tiếp tin "Tốt quá đỡ áy náy mà em thấy chị ấy bình thường mà có gì đâu"
Cụ tổ bọn con gái chuyên thế.Chán đi tắm phát định ngủ thì lại nhận tin tiếp...
"Thứ 3 anh đến em cần hỏi vài điều, đó cũng có thể coi là buổi học cuối..."
Thứ 3 chính là ngày thứ 6 bên em........
Trong mấy ngày tiếp theo buổi sinh nhật ko thể nào làm lành được với gấu. Thôi tính sau. Đến giờ dậy tiếp tục đến để xem có việc gì. Đến nhà đúng 7h5' vào đến cổng thì gặp thằng hay gọi điện cho nàng đi ra..(lúc đó đoán mò thôi)
Có vẻ con đại gia đi em SH, nhìn mình và cười (nói chung ko miêu tả được điệu cười...như anh em ta bây giờ gọi là cười đểu...)
Vào nhà thấy nàng ăn mặc chỉnh chu vãi, nhìn có vẻ hiền hiền, nói chung là ko như mọi ngày (ổng anh vẫn chưa về...)
Nàng "Anh vào đi, ngồi luôn đây khỏi lên phòng hôm nay em ko học"
Mình "Im lặng"
Nàng tiếp "Vụ kia sao rồi? "
Đáp "Vụ gì?"
Nàng "Còn vụ gì nữa?"
Đáp "À! Xong rồi!"
Nàng " xong thế nào? "
Đáp "Thì xong. Vậy thôi!"
Nàng "Dù sao cũng có lời xin lỗi vì hôm đó ngẫu hứng thôi nếu anh giải thích mà chị ấy hiểu và cho qua thì nên iu tiếp, còn ngược lại vẫn cố tình tránh thì nghỉ đi cho khỏe...chấp vớ vẩn"
Đáp "Tự biết phải làm gì, khỏi phải dạy. Mệt"
Nàng "Uống gì ko? "
Đáp "Gì cũng được"
lon ton đi lấy cho chai nước...
Nàng " Đi vào vấn đề chính thôi"
Đáp "Vấn đề gì? Học à ? Ok thôi"
Nàng " Học gì nữa. Cuối tuần em qua Úc với ông anh. Ông đang bên đó."
......
......
Hỏi " Vậy bỏ học ?"
Nàng "Ko, sang đó du học ở VN chán rồi..!"
Hỏi " Sao chán ?"
Đáp " Thì thấy chán vậy thôi! Vả lại cũng muốn đổi ko khí lâu rồi...quyết định rồi, thích thì đi thôi...vừa chia tay người đó..."
Hỏi " À người vừa rồi đó hả?"
Đáp " Uhm hắn đó"
Nói " Nhìn cũng được nhưng có vẻ kinh người"
Nàng ko nói gì.......
........
Nàng " Qua đường thôi...Giờ muốn hỏi anh vài điều trước khi đi"
Đáp "Ok hỏi đi..."
Nàng " Anh chắc có một gia đình đoàng hoàng ?"
Đáp " Ko. Tự lập từ khi 12 tuổi..."
Nàng "Cái gì...?"
Đáp " Khi đó bố mẹ mỗi người một nơi, có 2 anh em thôi. Ở với nhau thỉnh thoảng bà nội cũng về với..."
Nàng " Định hỏi nhiều nhưng anh nói vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.."
Đáp " Thì cứ hỏi đi! b|Biết thì trả lời không thì thôi..."
Nàng " Em có một tuổi thơ ko êm đềm, có một gia đình ko hạnh phúc, có ông bố bà mẹ suốt ngày chỉ biết có tiền, có ổng ảnh như cán bộ... Nói chung em cũng ko muốn mình trở lên như thế này.Cũng mới được thời gian ngắn thôi...Trước em ko thế...Sau rồi chán rồi bạn bè rủ..."
Hỏi " Vậy giờ ân hận...?"
Nàng "Điên ân hận gì..? Được làm những gì mình thích là điều ai cũng mong muốn...chẳng có gì phải ân hận...mình làm mình chịu..."
Hỏi "Vậy nói để làm gì? "
Nàng " Thì tự nhiên muốn nói thôi, nói ra thấy bình yên hơn..."
Đáp "Ưh! Thấy tốt thì tốt thôi...Mà định đi thật à...? Ở VN cũng tốt mà..."
Nàng " Quyết rồi"
Đáp " Sau định làm gì ?"
Nàng "Làm gì đủ sống là được. Theo anh em làm gì là thích hợp..?"
Đáp "Tưởng em thì phải làm gì nữa.."
Nàng "Thôi kiểu nói đó đi! Nghe ức chế..."
Đáp "Đùa tí...! Anh thích con gái làm về IT hoặc tiếp viên hàng không."
Nàng "Chẳng liên quan gì đến em."
Đáp "Ưhm thì anh nói anh thích mà"
Nàng " Anh có vẻ dễ gần...nếu gặp sớm hơn thì hay..."
Đáp " Thì chửi nhau ngày đêm chứ có gì mà hay..?."
Nàng " Anh thích chửi nhau thế à ?"
Đáp "Không hẳn vậy...Cũng còn tùy.."
Nàng "Vậy từ khi 12 đến nay 22 anh sống bằng gì...?"
Đáp " Niềm tin"
Nàng " Hỏi nghiêm túc mà cứ như đùa. Không thích thì thôi ko hỏi nữa"
Đáp "Ừh ko thích nhắc về quá khứ...Cái gì đã qua cho qua luôn, thực tại mới quan trọng, tương lai thì cứ chờ nó sẽ tới..."
Nàng "Như ông cụ..."
Đáp " Ông trẻ thôi.. Con người ta phải biết lấy từ quá khứ ngọn lửa để đi tiếp chứ ko nên lấy tro tàn...Sống ở đời phải có niềm tin, phải biết chấp nhận thất bại mà làm lại"
(Ngày đó triết lý vãi giờ nghĩ lại chuối ko tả nổi....)
Nàng " Anh thất bại nhiều thế à"
Đáp " Ko nhiều nhưng cũng ko ít...nói chung chưa thành công nhưng tạm coi là đã thành người..."
Nàng "Nói chuyện với anh thấy vui vui...cũng chẳng hiểu sao nữa.."
Đáp " Trước giờ em là người duy nhất nói câu đó. Có thể em là người ko bình thường....
Nàng " Sao mà ko bt..."
Đáp "Có thể điên..."
Nàng đáp ngay cái chai nước vào mình và ko biết tả thế nào nữa...
Nàng " Chắc trước giờ anh nghĩ em khốn nạn lắm"
Đáp "uhm"
Nàng " im lặng.. Giờ vẫn vậy."
Đáp : Đương nhiên.
Nàng : Con người có thể thay đổi mọi thứ ngày cả số phận của mình...Cái dép còn có cái số nữa là con người . (Câu nói này giữ mãi về sau)
Đáp : Cũng có lý nhưng đó là cái lý của em, còn anh mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh ko hi vọng những gì mình đã nói có thể thay đổi thế giới này nhưng ít nhất cũng thay đổi được em. (Học lỏm câu này từ đâu đó thôi)
Nàng : Thay đổi em? Mơ vừa thôi anh. Em là em và chẳng ai thay đổi được cả trừ em.
Đáp : Cứ cho là vậy. Vậy nếu ko gặp anh em có đi nước ngoài ko hay vẫn tiếp cuộc sống trước đây?
Nàng : Cũng tùy! Không anh thì người khác thiếu gì.
Đáp : Em vẫn kiểu ăn nói vậy.
Nàng : Ăn nói sao?
Đáp : Thôi còn chuyện gì hỏi nốt đi, phải đi rồi gần 9h rồi.
Nàng : Nói với em ớn à ? Ko đáp lại được à ?
Đáp : Ko. Thật sự là anh phải đi có tí việc. Thằng bạn dười Nông nghiệp nhờ xuống làm cùng nó dàn máy ở tiệm nét, 40 chiếc một mình nó chắc qua đêm cũng ko xong.
Nàng : Anh và bạn được trả bao nhiêu?
Đáp : Hỏi chi? Định bao à ?
Nàng: Điên! Hỏi biết vậy thôi.
Nàng tiếp dọng nhỏ hết sức có thể : Ko đi ko được à?
Đáp : Không hẹn rồi.
Nàng : Em trả gấp đôi.
Đáp : Làm gì?
Nàng : Mua chuyện!
Đáp: Thôi để mai rảnh đi.
Nàng : Anh xuống Nông nghiệp bao giờ về?
Đáp : Tùy!
Nàng : Em đi cùng được ko?
Nghĩ " Điên à! Đi làm chứ đi chơi đâu, éo hiểu nổi con bé này"
Đáp : Thôi đi cô. Cô ko còn chuyện gì để làm nữa à ? Cho tôi xin.
Nàng vẫn bình thản : Cô nào?
Đáp : "Tiếp xúc với em vài ngày rồi nhưng thật ko hiểu em đang nghĩ gì và đang định làm gì? Chúng ta ở 2 thế giới khác nhau hoàn toàn. Anh là người em thuê để phục vụ lợi ích của em nhưng giờ có lẽ nó đã ko còn đúng nữa. Thôi tùy em.
Nàng : Nông nghiệp thì em lượn qua suốt nhưng chưa vào lần nào. Đi cho biết anh đừng hiểu nhầm ở nhà cũng chán.
Đáp : Em chán trời sụp mất!
Nàng : Anh rất thích nói đểu thì phải?
Đáp : Cũng ko hẳn. Thôi phải đi đây có gì mai nói tiếp. Mà chính xác bao giờ em bay?
Nàng : Thứ 6. Thấy ổng anh bảo vậy. Cũng ko quan tâm lắm!
Nói đứng xong mình đứng dậy và đi . Thấy nàng chạy lên phòng. Thôi kệ cũng muộn rồi thằng bạn gọi và nhắn tin mấy cuộc mà ngại ko nghe tí xuống xong phim với nó.
Dắt xe ra đến cổng , thấy nàng chạy theo với bộ đồ ko giống ai - bộ đồ lao động thì phải (của nhà giàu nhé)
Hỏi : Làm gì vậy ?
Đáp : Thì anh nói đi làm chứ có phải đi chơi đâu.
- Thua rồi! Em xuống đấy làm gì ? Bọn anh bận lắm!
Đáp : Xuống xem cho biết.
Nói : Rồi định bao giờ về ?
Đáp : Thích thì về ko thì ở.
Nói : Điên à! Ngủ ở đâu ?
Đáp : Ko biết! Đii rồi tính.
Nói : Ko thể hiểu nổi em.
Đáp : Em đã nói là làm khỏi cản. Anh ko cho đi em cũng lấy xe đi cùng.
Éo còn gì để nói.Nhưng nhìn nàng mặc bộ đồ cũng đẹp, dù nó là đồ lao động. Thôi thì đi. Ko biết phải giải thích thế nào với thằng bạn vì vụ này, vì nó rất thân với Gấu. Cũng ko hiểu tại sao mình làm thế...
Thực ra lúc cho nàng đi mình cũng chẳng nghĩ được nhiều. Thầy trò đi đến gần cầu Chương Dương thì gấu gọi.Dừng xe và nghe máy.Nàng vẫn hát bài gì đó như ko hay biết.
Gấu : Đang ở đâu vậy? Về v nhờ tí.
Nghĩ "Sao tự nhiên nhẹ nhàng thế nhỉ? Có biến gì đây!
Đáp : À c đang xuống chỗ thằng Hoàn. Nó gọi xuống làm cùng cho nó dàn máy. Có việc gì ko? Bx sao hôm nay nhẹ nhàng vậy ? Quên chuyện bữa trước rồi à ?
Đáp : Lẽ ra quên rồi nhưng giờ nhắc lại bắt đầu nhớ đấy.
Nói : Thôi xin! Lại bắt đầu đấy. Mà có cần ko? Nếu cần c về.
Đáp : Cũng ko cần. Ánh mai về phòng tổ chức chia tay luôn, định nhờ chồng xuống đàn cho vài bài hát cho vui. C bận thì cứ đi. V điều người khác vậy.
Nói : Hèm hèm người khác là ai vậy?
Đáp : Ai hỏi làm gì ? Thôi đi đi, về thì alo v. Mà hình như đang đi cùng ai à?
Hix sao gấu biết nhỉ.? "à với người bạn "
Hỏi : Bạn nào ? gril hay boy ? Khai mau ko là thôi đấy.
Chưa kịp nói gì. Nàng hét to : Đi với em chị à!
...........???????????
Gấu : Xin lỗi ! Chúc vui vẻ!
.........Ko còn gì để nói. Tức ko thể tả. Chắc anh em hiểu lúc đó ức thế nào.
Nói gằn : Chả nhẽ anh cho em xuống sông.
Hắn vẫn nhẹ nhàng : Nói là làm luôn đi lần sau người khác mới kinh.
Coi như đời mình đen. Nổ máy đi tiếp vậy, kệ đến đâu thì đến mà hắn vẫn tiếp tục hát mới cú.
Hẳn hỏi : Sao anh sợ mất chị ấy thế à?
Không trả lời ...
Hắn tiếp : Chị ấy quan trọng vậy à? Iu thật à ? chân thành ?
.....
Hắn tiếp : Em đùa mà. Sao vậy? Này có nghe thấy gì ko đấy? Ức chế rồi đấy!
Nghĩ "Éo hiểu nổi ai là người ức ở đây? "
Hắn nhẹ giọng : Thôi để mai em tìm chị ấy nói cho. Kẻo có người lại sinh thù hận. Em thấy bình thường mà có gì đâu?
Rồi hắn chốt : Phải công nhận đó là một cô gái ko xinh nhưng đáng iu hơn em về mọi mặt.
Nàng "Phải công nhận chị ấy là một cô gái không xinh nhưng đáng iu hơn em về mọi mặt"
Đáp trong cay cú "Đương nhiên rồi! Đóó là một cô gái tốt và kiên cường..."
im lặng... lại im lặng...
Xuống đến NN, vào quán nước gọi cho thằng bạn cái. Vừa vào, nàng "Cho con chai bìm bịm nhé u..."
Hix như đúng rồi! Thấy mình ngơ ngơ.
nàng "Quán em quen. Cười
Bà chủ :Thôi ! Mày làm gì mà xuống đây?
Nàng : Con đi làm.
Bà chủ : Mày mà phải đi làm có trời sập.
Nàng : Sập mấy hôm rồi u à! Thôi cho con thứ gì uống đi .
Vô tư lấy chai nước uống, vừa uống vừa đưa cho mình.
Nàng : Cầm lấy uống cho hạ hỏa. Toe toét cười.
Cú...
Rút máy gọi thằng bạn. 5 phút sau nó xuống. Vừa thấy mình:
Thằng bạn : Đ mày làm gì mà giờ này với xuống ? Cụ tổ đang điên cái đầu đây. Thôi trả tiền rồi đi cho nó được việc cái. Tội mày tao tính sau.
Đáp : Uh chờ tí.
Quay sang nói với nàng ... "Đi thôi cô..."
Thằng bạn : Cô nào.? Ủa đi cùng mày à ? Tao tưởng...
Đáp : Hôm rồi sinh nhật H` mày ko đi nên ko biết chuyện. Thôi có gì tao kể sau giờ vắt tắt: Có cô em đi cùng xin học hỏi.
Thằng bạn : Lậy bố! Bố để yên con sống phát. Nói rồi nó quay sang nàng:
- Em là em Huy à ? Sao anh ko biết nhỉ? Có gì mờ ám ko ?
Nàng hồn nhiên ko tả nổi : Ko anh à ! Là học trò và có nhiều mờ ám lắm.!
Thằng bạn ngẩn người. Đoạn quay sang nói với mình: Bố cũng lắm chuyện gớm! Làm được gì ko mà cho đi theo? Tí ngủ đâu?
Đáp : Ko biết! Nói rồi nhưng hắn đòi đi thì cho đi cho biết mặt để xem chịu được ko? Tao cũng đang đau đầu vì vụ này đây.
Nàng : Rất vui vì biết anh.Phiền anh tí. Cười nhăn nhở.
....
Rồi đi thôi. Vào quán nét mà thằng bạn làm, ông chủ thuê nó làm lại cho toàn bộ giàn máy, cái hỏng cái ko, nhìn ớn hàng. nLúc đó cũng muộn mình bảo nàng:
- Em xem kiếm chỗ mà ngủ.
Nàng : Ngủ gì ? Xuống xem các anh làm mà.
Đáp : Biết gì mà xem ?
Nàng : Nhầm cơ bản! Chưa biết nhau đấy.
Ko nói gì. Thằng bạn vẫn tiếp công việc.
Đáp : Vậy biết gì ?
Nàng : Thử nhau phát nhé.
Nghĩ "Hix để xem cô biết gì về pc nào?"
Nàng như hiểu ý nói 2 câu mà thôi mình chắc cúi đầu.
Nàng : Trong usb em mang có bản ghost đa cấu hình em làm đó, chưa đến 700mb ghost rất nhanh có đủ thứ game cần thiết.
Nàng : Nhìn dàn máy này thấy toàn P4 nếu em ko nhầm dùng 6 fet đường 12 cho Vcore CPU. Cái này hay có vấn đề nhất và những con này thường có bệnh chung là ko kích được mạch khởi động.
Mình ngơ ngác...
Thằng bạn : Nhỏ nói đúng đó đang có vài con chết mạch khởi động đây.
Mình thăm dò : Vậy lý do ?
Nàng : Có nhiều nhưng lý do ít ai để ý nhất đó là chết fet đảo mạch khởi động và lỏng chân thạch anh 32.768MHz thạch anh đóng vai trò tạo xung mạch...
Ngơ ngác tiếp .
Thằng bạn nhìn phán: Ngon đó em. Em học cái này lâu chưa? Làm ở đâu rồi ?
Nàng : Em thích pc và tự tìm hiểu thôi.Làm thì chưa chỉ biết nguyên lý thôi. Nhớ là có đọc được như thế và cũng vài lần nghịch ở máy bạn bè.
Mình : Ổn đó, vậy làm luôn. Choáng về em đấy! Thảo nào thấy lúc trước tự tin ghê ta nhưng lý thuyết và thực hành khác xa nhau đó em. Người làm 1000 cái main khác người làm 1 cái đó là kinh nghiệm.
Thôi làm nhanh. Và thằng bạn phân công mình xem những máy còn lại. Nàng thì có nhiệm vụ ghost và cài cắm. Nó đi hút thuốc và kiếm ít đồ ăn đêm. Máy hỏng nhiều lên đã mang sẵn dụng cụ chuyên dùng. Hứa hẹn một tối dài.
....
Mỗi người mỗi việc. Khoảng 2h30' mình hỏi : "Mệt ko đi măm gì đi ? Mà anh hỏi thật em thường xuyên đi qua đêm vậy à?
Nàng : Mệt gì! Thích thôi. Đi suốt. Hỏi chi ?
Đáp : Ờ thì hỏi vậy.
Nàng : Đi thì đi suốt có ai quản đâu mà lo chỉ những ngày ổng anh về là khó khăn thôi. Nhưng đi nhiều rồi cũng chán. Những cái chơi được thì chơi hết rồi những cái ko thể chơi thì ko chơi.Nnhư các anh có lẽ lại hay.
Đáp : Cái gì là cái chơi được? cái gì là cái ko thể chơi?
Nàng : Tất cả có thể chơi được trừ ma túy. Dính vào nó coi như xong.
Đáp : Vẫn nghĩ được vậy cơ à?
Nàng vẫn đang cài gì đó : Sao ko? Yên tâm em còn iu đời lém! Cười.
Đáp : Thực ra em cũng đâu đến nỗi. Chẳng bù cho ngày mới gặp. Chỉ muốn...
Nàng ngắt lời : Muốn đập cho phát chứ gì ? Em lúc đó cũng muốn như vậy.
Đáp : Giờ muốn ko?
Nàng : Còn tùy, thích là làm.
Đáp : Cho kẹo!
Nàng : Rồi chờ đấy!Llàm xong nốt cái này là biết nhau ngay.
Đáp : Thực ra em cũng đâu đến nỗi. Chẳng bù cho ngày mới gặp. Chỉ muốn...
Nàng ngắt lời : Muốn đập cho phát chứ gì ? Em lúc đó cũng muốn như vậy.
Đáp : Giờ muốn ko?
Nàng : Còn tùy, thích là làm.
Đáp : Cho kẹo!
Nàng : Rồi chờ đấy!Llàm xong nốt cái này là biết nhau ngay.
Nói đến đó ai lại vào việc của người ấy, mình cũng đang mải.Đi ra chỗ thằng bạn đưa nó cái main hỏng. Nó nói nhỏ : " Con bé xinh phết nhìn ngon đóa! Kiếm đâu thế mày? Nhìn kiểu ngồi kia là kết roài. Bụp chưa mày ?
Đáp : Mày điên à! Mới quen. Học trò đấy, giỏi hơn thầy rồi.
Thằng bạn : Có cá chưa mày ?
Đáp : Có rồi. Cá ngon nhìn cũng được nói chung là hơn mày nhưng thua tao.
Thằng bạn : Vãi! Mày đi soi gương phát tao coi khác gì cái que đâu.
Đáp : Bậy! Tao thấy thế lại hay. Tao ko thích người mập.
Thằng bạn : 1.72 nặng 54 người ta ko nói mày sida là may.
Đáp : Thôi ko với được đâu. Làm đi mày.
Thăng bạn : Sao lại ko? Mày bỏ ngay cái tư tưởng ấy đi tao nhờ. Tao thích đứa nào là tán trực tiếp ngay còn với được hay ko là do tao chứ ko phải do bất kỳ lý do nào khác. Nói như mày thì tao ế chắc.
Đáp : Nhất mày nói thì hay, giờ đã có đứa éo nào đâu mà to toe.
TB : Mày nhầm! Em thì nhiều nhưng tìm được người mình thích và hợp với mình là cả vấn đề. Nên nhớ tao đã iu ai là chân thành và xác định lâu dài. Tao ko có thời gian cho ba chuyện vớ vấn. Cả tao và mày đều thừa hiểu rằng chúng ta còn quá nhiều việc phải làm.
Đáp : Uh biết bao dự định còn dang dở, bao kế hoạch thất bại nhưng nói chung vẫn phải sống phải đi tiếp mày à! Thành người là tốt rồi, còn thành công hay ko thì tương lai sẽ trả lời. Mỗi người đều có một cơ hội và nhiều con đường. Yên tâm thằng bạn mày nhất định sẽ đi đến cuối con đường mà nó lựa chọn và nhất định sẽ đưa con đường ấy đến tương lai hạnh phúc huy hoàng. - Cười
TB : Vãi, thôi đi ông! Lúc đó quên hết bạn bè là ko xong đâu đấy. Nhớ để tao gọi vay ít tiền sống qua ngày tháng nhé.
Đáp : Ok command.
Rồi hay đứa hí hoáy làm, ngẩng mặt nhìn đồng hồ : - bỏ mẹ 3h35' ông à!
Quay sang nói với em : Ê, em làm xong mấy cái rồi? Nhanh nhé! Sáng bàn giao đó.
Nàng : Còn 5 cái thì phải? Yên tâm xong ngay, bàn giao anh trước 5h.
Đáp : Thôi làm giùm lẹ đi em chát chúm để sau.
Nàng : Ko phải việc của anh.
....
TB : Mày gặp phải khắc tinh rồi! Thôi quyết đi mày.
Đáp : Điên! H` biết là đi đó.
TB : H' à? Yên tâm để tao.
Đáp : Mẹ! Bạn bè tốt vkl, mày thế đấy.
........
Gần 4h nàng làm xong. Còn mấy cái hỏng nặng mình với thằng bạn vẫn hí hoáy...
Nói : Đồ kia em măm đi. Từ tối đến giờ chắc chưa măm.
Nàng : Uhmm.Mà có gì trong đó ?
Đáp : Mua gì thế mày ?
TB : Bánh bao và bánh mì kẹp + nước. Đang trong tủ ấy.
Nàng vươn vai đi lấy đồ...
Nói : Lâu lắm rồi mới ăn những thứ này.
Đáp : Ko nuốt được à ? Bọn anh quen vậy rồi. Nghèo mà thông cảm đi.
Nàng : Bắt đầu đấy! Ăn ko ?
Đáp : Tí xong đã.
Nàng : Ngồi đó mà xong.
Mình tiếp công việc ...
Nàng : Em ngủ tí nhé ! Làm xong kêu em.
Kinh hoàng cả mình và thằng bạn cùng nói : Ngủ đâu ?
Nàng : Đây. Và hành động tiếp theo là đi kê 5 cái ghế ngồi vào rồi nằm. Nói trống không : Nhớ gọi phát. Rồi ngủ.
Mình với thằng bạn nhìn nhau éo nói được câu gì.
TB : Tao bắt đầu thấy ớn ớn mày à. Lần đầu tiên gặp girl như thế này.Hỏi thật mày còn gì ko?
Đáp : Thánh biết!
TB : Thì hỏi đi.
Đáp : Điên việc của người ta.
TB : Bố thằng đần! Không khôn lên được con ạ! Bảo sao cái H' nó éo iu mày.
Đáp : Uh khôn như mày cũng éo đứa nào iu. Chết nhục.
Đi qua thấy nàng ngủ ngon lành cành đào. Hix thật sự là có đứng lại ngắm tí.bPhải công nhận hắn trắng và rất ưa nhìn, kiểu tóc đúng ý mình kết. Nghĩ linh tinh : "Nếu gặp sớm chắc iu quá ta". Rồi lại tự đập tay vào chán mình "Hix H` biết là xong thật đó! Thôi"
..............
Sự việc sẽ chẳng có gì cho đến sáng hôm sau. À quên lúc gọi nàng dậy.Hix nhìn thôi rồi! Mình mà là mình bầy giờ thì éo còn gì để nói.
Nàng nói trong ngái ngủ : Xong chưa anh? Buồn ngủ ghê! 15' nữa nhé! Ngủ tiếp.
Đáp : Dậy đi cô, ko phải nhà đâu mà mười với chả năm. Dậy bàn giao rồi về.
Nàng dậy nhưng với thái độ khó chịu. Thôi kệ.
Tb : Nhà vệ sinh ở trong đó.
Nàng : Thẫn thờ đi vào.
TB : Tao iu mẹ em nó rồi mày à!
Đáp : Xin bố! Ko đến lượt mày.
TB : Hay hôm nay mày để em đi với tao. Tao còn đi sửa vài nơi nữa.
Đáp : Có mà điên mới giao cho mày.
TB : Ơ hay? Em là gì của mày ? Thôi để tí tao hỏi vậy.
Ăn sáng sau 3 đứa rủ nhau đi chà đá (món kinh điển thời đó và ngay cả bây giờ với anh em sv hà thành) Thằng bạn mở đầu.
Tb :Thấy em hay hay. Có bồ chưa em ?
Nàng : Thấy anh hay hay có bồ chưa anh ?
Tb : Hỏi trước mà.
Nàng : Thì trả lời sau mà.
Tb : Em ko muốn nói thì thôi. Anh thì vẫn lông bông nói chung là vườn không nhà trống.
Nàng : Liên quan chi đến em ko nhỉ?
Tb : Em có vẻ ko thích nói chuyện đời tư?
Nàng : Tùy anh nhé! Ko phải ai cũng nói được.
TB : Vậy em nói với Huy ?
Nàng im lặng.
Tb : Anh nói sai gì à ?
Nàng : Em nói với những ai em tin.Vậy thôi.
Tb : Thấy mặt anh ko đáng tin à ?
Nàng: Ko
Tb : Hơi quá đấy em. Anh tốt hơn thằng bạn anh nhiều.
Mình quay sang nhìn nó phát xem dám nhìn mặt mình ko. Nó coi như ko biết vẫn tiếp câu chuyện của nó.
Tb : Anh đùa tí thôi.Nếu em ko thích thì thôi vậy.
Nàng : Anh có vẻ rất tự tin vào khả năng của mình?
Tb : Đương nhiên! Quan điểm luôn là người khác làm được việc gì chưa chắc anh đã ko làm được việc ấy. Còn có những việc anh làm được mà người khác ko thể làm được.
Nàng : Việc gì vậy ?
Tb : Tán em chẳng hạn.
Nàng : Tán em ? Ưhmm! Em đổ rồi đấy. Tiếp đi anh.
Tb : Ko dám! Đổ nhanh thế ai tin được.
Nàng: Sao ko tin.? Giờ anh rảnh ko?
Thằng bạn tròn con mắt, đương nhiên mình cũng vậy.Mình đỡ:
"Nó trêu em đấy. Thôi uống xong, mày đi việc của mày. Tao lên chỗ H` phát. Đang đau hết đầu đây. Nhắn tin mãi ko được, gọi thì máy bận. Không hiểu nổi đang nghĩ gì nữa.
Nàng : Gì mà ko hiểu. Có từ thôi : Ghen!
Đáp : Ko phải việc của em. Việc của em giờ là đi về và chuẩn bị đồ đạc để đi.
Nàng : Đó là việc của anh à?
Đáp : Uhm tôi quên! Việc của cô được chưa? Sao dạo này đen nhánh thế nhỉ?
Nàng vẫn trân trân cái mặt. Rút điếu thuốc châm lửa cho tỉnh cái đầu...
Nàng quay sang thằng bạn : Sao anh có rảnh ko?
Tb thăm dò : À !Tí phải đi nhưng nếu em cần thì công việc để sau. Làm cả đời mà làm gì một hai ngày.
Nàng : Vậy tốt rồi! Tí anh mời em đi sàn nhé! Đang muốn đi đây!
Thằng bạn ngẩn tò te: Hix tưởng em nhờ việc gì cái đó anh chịu!
Nàng : Ủa tưởng nói thích em ? Lẽ ra thích em thì phải thích tất cả những gì thuộc về em mới đúng chứ! Em thích những cái đó.
Thằng bạn có vẻ đuối lý...
Nàng : Con trai các anh nói thì giỏi rồi.
Ngắt lời : Em đang vơ đũa đấy.
Nàng nhìn mình nói : Thì 9 trên 10 được chưa?
Lúc chia tay thằng bạn nói với mình: Tao thấy con bé có vẻ bất cần đời. Một cô gái quật cường. Được đấ! Chỉỉ tiếc là...
Ngắt lời luôn : Thôi mày lượn đi. Tao về đây.
TB : Ko lấy tiền à. ? Rồi nó rút ví đưa mình 400k...
Nàng : Còn của em ?
Thằng bạn tinh quái : Cho nợ phát.
Nàng : Bao giờ trả? sắp đi rồi!
Tb : Thì đưa cho thằng bạn anh là được chứ gì.
Nàng : Sao lại được ? Em là em ko liên quan gì đến anh ấy cả.
Tb : Anh thua em rồi. Thôi 2 đứa về đi.
Chia tay nó. Trên đường về...
Hỏi : Hình như em có chuyện gì? Thấy kiểu nói khác khác.
Nàng : Lại nữa.
Đáp : Thấy sao nói vậy thôi. Thằng bạn anh nói bô bô vậy chứ ko nghĩ gì đâu. Nó là đứa bạn tốt nhất mà anh biết. 2 đứa sống với nhau bao năm.
Nàng im lặng. Tự nhiên hỏi : Anh về giờ có việc gì ko?
Đáp : Hỏi chi vậy?
Nàng : Thì trả lời đi! Sao cứ hỏi lại vậy?
Đáp : Định lên chỗ H`rồi về trường.
Nàng : Để mai được ko?
Đáp : Có việc gì ko?
Nàng : Đi với em tí.
Đáp : Tí là bao lâu ?
Nàng : Vậy thôi anh về đi.
...... im lặng...
Rồi nàng nói : Tự nhiên em thấy buồn, thấy cuộc sống ảo, thấy mình đã bỏ lỡ bao thứ. Em thật sự ko muốn đi khỏi nơi này - mảnh đất đã mang lại cho em quá nhiều kí ức.
Mình dừng xe.
Nói : Em chờ nhé!
Nói rồi gọi điện cho thằng bạn ở trường : Mày lên khoa giúp thầy T cái máy hộ tao. Lên luôn và ngay nhé! Thầy hẹn sáng đấy. Nói tao có việc nhé!
Cũng ko hiểu sao lúc đó mình làm thế? Tự nhiên quyết định thôi.
Nói : Rồi !Giờ thì em muốn đi đâu?
Nàng : Đi đâu cũng được tùy anh. Mà sao ?
Rồi im lặng........
Mình cũng vậy cũng ko muốn nói thêm gì. Đii tiếp vậy. 30 phút sau có mặt ở nơi mình hay đến mỗi khi buồn. Chỗ đó giờ ko nhớ chính xác lắm anh em ở Hà Nội xác mình giùm nhé (Đường tàu gần cầu Thăng long cắt ngang đường Âu cơ thì phải...trên tuyến xe buýt 31 chạy Chèm - Đại học mỏ ấy...) Nói chung tuyến đường ấy sát Sông hồng và còn rất yên tĩnh --- ngày đó thôi giờ thì chịu.
Nàng : Chỗ này anh hay đến à ?
Đáp : Ừm khi cần một mình, khi chán.
Nàng : Còn chị ấy ?
Đáp : Ko thích đến đây.
........
Thầy trò lang thang trên đường ray. Mỗi người đi trên một đường như 2 dòng cảm xúc và 2 tâm trạng khác nhau.
Tự nói : Giá kể cuộc đời mình như những chuyến tàu thì tốt biết bao. Biết trước những chặng phải dừng.Biết trước cái đích phải đến, cứ đi là đến.
Nàng: Em ko muốn vậy. Cái gì cũng biết trước thì còn gọi gì là cuộc sống. Thật ra em ko muốn rời bỏ nơi đây nhưng em ko thể ở lại vì em đã nhìn thấy trước tương lai của mình rồi. Một tương lai được xác lập hoàn hảo. Một tương lai ko phải do em tạo ra. Tương lai đó là của ba má em - những người chỉ biết áp đặt. Em đi đơn giản chỉ vì muốn tự tìm cho mình một con đường như anh từng nói. Dù chưa biết sẽ thế nào nhưng em vẫn muốn thử. Cuộc sống là những chuyến đi dài mà anh. Mỗi nơi ta dừng bước có thể có và cũng có thể ko để lại trong mỗi chúng ta cái mà anh gọi là kí ức. Tất nhiên nó sẽ là dấu ấn để chúng ta biết chúng ta đã trưởng thành..."
...........
Nàng : Sao anh ko nói gì ?
Đáp : Em đang nói mà.
Nàng : Cứ đi đã rồi đến đâu sẽ đến. Lúc trước định rủ anh lang thang.Anh muốn biết vì sao ko? Em định đi để tạm biệt những gì sắp trở thành kỉ niệm, những nơi em đã đến, những chỗ từng đi qua và cả những nơi em chưa kịp đến bao giờ.
........
Hỏi : Sao lại là anh ?
Đáp : Cũng ko biết nữa. Thấy hợp thấy thích thì rủ thôi.
Nói : Em có nhiêu bạn bè mà.
Đáp : Bạn tiền, bạn ảo thôi ko có ai chân thành hết.
Hỏi : Sao em biết ?
- Biết vì biết. Tại sao cuộc sống lại như thế anh ?
Đáp : Vì đôi khi nó thế. Mà cũng ko biết nữa...Ngồi tí đi ko mỏi chân à?
Nàng : Ko! Anh thích thì ngồi đi.
Cú, kéo tay cho ngồi xuống cùng luôn.
Nàng : Làm gì vậy ?
Hỏi : Định đi hết đường day à ?
..................
Nàng : Ko sợ chị ấy biết à ?
Đáp : Biết gì ?
- Thì trốn đi chơi với gái.
- Biết rồi còn gì.
Thầy trò lang thang trên đường ray...
....
Mỗi người đi trên một đường như 2 dòng cảm xúc và 2 tâm trạng khác nhau...
Tự nói "Giá kể cuộc đời mình như những chuyến tàu thì tốt biết bao...biết trước những chặng phải dừng..biết trước cái đích phải đến..cứ đi là đến...
Nàng' Em ko muốn vậy...cái gì cũng biết trước thì còn gọi gì là cuộc sống..."
"Thật ra em ko muốn rời bỏ nơi đây nhưng em ko thể ở lại vì em đã nhìn thấy trước tương lai của mình rồi...một tương lai được xác lập hoàn hảo..."
"Một tương lai ko phải do em tạo ra...tương lai đó là của ba má em ...những người chỉ biết áp đặt..."
"Em đi đơn giản chỉ vì muốn tự tìm cho mình một con đường như anh từng nói...dù chưa biết sẽ thế nào nhưng em vẫn muốn thử..."
"Cuộc sống là những chuyến đi dài mà anh...mỗi nơi ta dừng bước có thể có và cũng có thể ko để lại trong mỗi chúng ta cái mà anh gọi là kí ức..."
"Tất nhiên nó sẽ là dấu ấn để chúng ta biết chúng ta đã trưởng thành..."
...........
Sao anh ko nói gì...
Đáp "Em đang nói mà"
Nàng "Cứ đi đã rồi đến đâu sẽ đến..."
"Lúc trước định rủ anh lang thang...anh muốn biết vì sao ko?"
.........
.........
"Em định đi để tạm biệt những gì sắp trở thành kỉ niệm...những nơi em đã đến..những chỗ từng đi qua và cả những nơi em chưa kịp đến bao giờ..."
.........
"Sao lại là anh....."
Đáp "Cũng ko biết nữa...thấy hợp thấy thích thì rủ thôi..."
.....
"Em có nhiêu bạn bè mà"
....
"Bạn tiền bạn ảo thôi...ko có ai chân thành hết......"
"Sao em biết....."
........
im lặng....
"Biết vì biết..."
....
"Tại sao cuộc sống lại như thế anh..."
Đáp "Vì đôi khi nó thế..."
"Mà cũng ko biết nữa..."
"Ngồi tí đi ko mỏi chân à..."
"Ko anh thích thì ngồi đi..."
Điên...kéo tay cho ngồi xuống cùng luôn...
"Làm gì vậy..."
"Định đi hết đường day à..."
.........
"Ko sợ chị ấy biết à..."
Đáp "Biết gì..."
"Thì chốn đi chơi vời gái..."
Đáp "Biết rồi còn gì..."
"Anh có vẻ rất iu chị ấy đúng ko...nghe kiểu nỏi là biết rồi..."
......
"Uhm đã rất iu..vẫn iu và mãi iu có lẽ là vậy..."
....
"Em cũng iu anh chàng kia chứ..."
......
"Nói rồi mà...."
....
Sau câu nói đó hai đứa ngồi không nói câu gì...
nàng cầm mấy cục đá đáp linh tinh...
những giây phút bình yên nhất như đang chôi qua giữa 2 người...
Tôi từ một người chẳng biết gì về em...một người mà chỉ vài ngày trước đây thôi..nếu em có gặp cũng ko thèm nhìn...vậy mà bỗng chốc biết
quá nhiều về em...
Quả thật mình ko nghĩ mình đang đối mặt với cô gái 18 tuổi...có thể mình đã nhầm...rất có thể...
....
"Cũng muộn rồi về đi em..."
"Anh về đi em ko thích về"
"Này đùa à...biết đi từ lúc nào ko..."
....im lặng
"Được rồi thôi đứng dậy đi..." và chìa tay cho em...
"Chưa thích về thật mà..." ko đưa tay và ngồi co lại...
...
"Ko về cũng được...xuống sông đi...nghịch cát"
"Đi luôn..."
"Mà anh vẫn trẻ con nhỉ..."
"Uhm nếu cho anh được chọn anh vẫn thích là trẻ con hơn...được làm những gì mình thích và quan trọng là được nhìn cuộc sống qua lăng kính...vô lo, vô nghĩ
"
"Có vẻ anh hay ra đây..."
"Đương nhiên ngôi nhà riêng đó..."
....
Xuống sông đi lang thang tiếp dọc bờ cát...nước mùa này cạn..
hai đứa thì nhau vẽ linh tinh trên cát và thi nhau hò hét...
trước khi ướt nhẹp hết nàng viết từ rất đẹp "Con đường tôi đi..."
"Thôi về được chưa? biết mấy giờ rồi ko?"
"Ko quan tâm...anh về thì về đi..tí em về"
"bằng gì..."
"niềm tin"
"Này bắt đầu rồi đấy..."
"Thầy em dậy em thế..."
"Đi tiếp đi..."
Ko hiểu sao mình lại ko nói gì và đi tiếp...
Bỗng nàng quay lại và nói...
"Anh thấy em nói đúng chưa chỗ nào đi qua mà chả để lại dấu chân của mình...nhìn đi anh..."
Đúng là quay lại thấy vệt dài trên cát, dấu chân của 2 đứa... rất gần nhưng song song.....
Nghĩ lan man...lan man...
"Anh mong rồi đây em sẽ có cuộc sống êm đềm như những con sóng kia...và mong cho anh cũng vậy..."
Ngày trước thầy dậy Lý anh có một cách ví rất hay về một công thức mà cả đời chắc anh ko quên..."
Em biết công thức γ = a*i/d chứ...γ là bước sóng ánh sáng đó..."
"Biết rồi sao ..."
"Thầy dịch là : ai trên đê nhìn sóng"
"Giờ mới biết nó ý nghĩa thế nào..."
....
"Định tranh thủ dậy em đấy à...em ko học đâu...quên rồi..." cười...
....
"Em định bao giờ về..."
"Về đâu"
"Ko anh hỏi là sang bên đó bao giờ em về..."
"Hỏi làm gì...chờ em à..."
....
"Uhmmm..."
"Này ..."
"Chờ để biết em thành công như thế nào...chờ để xem em sẽ thay đổi ra sao..chờ để mong rằng em đúng...chờ để có hi vọng...chờ để có ngày em trở về..."
"Hix cứ tưởng..."
"Tưởng cái đầu em ấy..."
"Em đáng iu chứ bộ...xinh hơn khối người..."
"Sinh s sờ ấy..."
Xong câu đó nguyên quả đấm vào lưng...
"em nghĩ kĩ chưa..."
"Nói rồi còn gì...em đi vì em, nên chẳng có gì phải nghĩ nhiều..Mệt"
....
"Em 18t mà như một cô gái trưởng thành...rất ngang bướng và nói như thằng bạn anh là quật cường..."
"Bạn anh nói.."
"Uh Sáng nay lúc từ NN về ấy..."
.....
"Giờ anh có thể nói rất vui vì đã gặp em...em hôm nay và hôm qua khác xa nhau ...anh cũng học được của em rất nhiều...sau này gặp lại sẽ trả công em..."
Nàng cười (nụ cười ko thể tả) Nói "Hôm qua là quá khứ, hôm nay là hiện tại, ngày mai là tương lai...như vậy em đang có tất cả..."
"Anh này nếu ko có gì thay đổi mai là thứ 4 đúng ko?"
Đáp "uhm chắc vậy..."
...lại cười...
Thôi về đi em chiều rồi...
"Rồi ...mất hứng..."
...
"Mà quần áo khô chưa...?"
Nàng "hỏi chi.."
Đáp "Ko thấy lạnh à..."
Nàng "Chỗ ko cần thì khô rồi chỗ cần thì chưa..." cười như đúng rồi...
Từ lúc gặp mình chưa thấy em cười nhiều như hôm nay ... và mặc dù em ko hề hoa hòe như những lần trước...trong bộ đồ lao động thấy em đẹp lạ thường.."
Đoạn nói "Ai lấy phải em coi như xong..."
"Xong quá thể ấy chứ...xong trên mọi mặt ..." cười tiếp...
....
hai đứa về vì lúc này cũng khá muộn rồi vậy mà nàng còn cố níu...
"Từ đã anh...nhìn ánh chiều tà mới thích..."
.....
"Anh xin em anh đói rồi..."
Thấy nàng cúi xuống mặt dầu dầu...
Nghĩ "thôi kệ về đã ko là tối khỏi về luôn..."
Nàng "Con trai các anh chỉ muốn bắt đầu ngay và chẳng ai đợi được đến kết thúc cả..."
Đáp "Lại bóng gió rồi đấy..."
Nàng "Ai nói anh..."
"Vừa nói đấy thôi..."
.....
2 đứa quay bước để lại sau lưng những vêt chân dài trên cát và ánh hoàng hôn dần tắt...
...
Trên đường đi...
"Chính xác là thứ 6 em đi à..sáng hay chiều thế..."
"Đã nói ko biết mà..ai quan tâm..."
"Rồi vậy đi với anh tí đã...thứ 6 anh bận cả ngày rồi..."
"Sao bảo về...mà đi đâu"
"Thì cứ đi đi..."
"Quần áo thế này á..."
"Sao đâu thấy em mặc bộ ấy đẹp nhất đó..."
"Ko dám..."
......
Đến trước một cửa hàng..."đứng chờ anh tí nhé..."
mình vào bảo chị bán hàng là chỗ người quen..."Chị lấy cho em chiếc vòng tay hôm nọ cái..."
Chị bán hàng "Sao bảo cái này ko hợp với h` mà..." P/s quen luôn h` nhé...
Đáp "Gói cho em đi...nhanh cái.."
"Thì từ từ mày bị ma đuổi à..."
"Còn hơn thế..."
"Đây ông tướng..."
"Em gửi triệu hai trước nhé mấy bữa nữa đưa nốt..hết tiền rồi..."
"Uhm nhưng nhanh dùm chị nhé...mà bữa nào mày rảnh ra xem cho anh cái máy..thấy ông kêu ko dùng được nữa rồi..đang định mang đi thợ đấy..có thằng em
mà chẳng nhờ vả được gì..."
"Rồi yêm tâm hôm nào em ra giờ bận lắm..."
Đi ra luôn mà vẫn nghe thây bà nói "Mày mà léng phéng con nào cái h` nó mách tao thì đứng có bảo chị ác..."
Ra chỗ nàng "Cầm hộ anh nhé..."
"Gì thế..."
"Mua để tặng..."
"Định làm lành với chị ấy bằng cách này à..."
"Uhm thế bảo phải làm sao..."
"Nhiêu tiền..."
"Hỏi chi..."
....
im lặng...
"Rồi giờ đưa em về nhà nhé...hay đi măm rồi về..."
"Tùy..."
"Thích ăn gì"
"Phở..."
"Anh thì ko thích nó..."
"Sao?"
"Đơn giản vì ko bao giờ chán cơm thèm phở cả..."
...
"Như thật..."
"Thật chứ còn như gì nữa..."
....2 đứa đi ăn vào chỗ U hàng quen..bà cứ nhìn hai đứa cười ... "Chúng mày vừa bị té à..."
Đáp "Ko u à...đi qua vòi phun nước đó..."
"U kiếm con cái gì măm phát đói từ trưa..."
Bà già "Bảo con lan nó làm cho..."
"Mà lần trước tao thấy mày đi với bé khác mà..."
"Thôi đi u...bé nào..."
Bà già "Ông cũng gớm lắm..."
....
"Đi..." nàng lủi thủi theo sau...chắc ko quen...
Măn xong hai đứa về luôn nhà nàng...hình như có người trong nhà thì phải...
"Ba má em về à..."
"Ko bà cô lên trông nhà đó..."
"Thôi em về đi ... tắm và lên giường nhé...ko ốm thì có mà đi..."
"Biết rồi..."
"Này cầm lấy cái này ..."
"Của em đó...kỉ niệm thầy trò...hôm em đi chắc anh ko đến được ...bận rồi..."
"Lấy của anh làm gì..."
"Nó vốn là của em mà..."
"Sao lại vậy..."
"Tiền em trả anh mấy bữa đó..."
....
Nàng ko nói gì cúi mặt...
"Được rồi thôi em vào nhà đi..di thì nháy máy anh nhé..."
Nói rồi mình phóng xe về...
tạt qua chỗ thằng bạn hỏi xem vụ thầy nhớ thế nào...
loăng quăng mãi 9h mới về đến nhà..
Hix sao cửa mở nhỉ. đi mình khóa ngon lành mà...
Vào đên nơi mới biết bà xã ngồi đó từ bao giờ...
"Tưởng c ko về..."
"V đến bao giờ vậy..."
"nâu rồi..."
"Là bao nâu...
"Thôi c ko cần biết làm gì..."
Mình dắt xe vào phòng...nhìn sơ qua thấy có bàn tay người dọn...
"Ăn gì chưa...đồ v để đó tí đói mà ăn..."
"V về đây..."
"Từ từ c hỏi tí..."
"Chẳng có gì phải hỏi cả..."
"Vợ sao vậy...hôm nay..."
"V biết rồi...gọi điện H nói hết rồi...đi với em từ sáng chứ gì...làm ăn được gì ko?"
...
"C làm gì thì làm..hãy nhớ rằng c và cô ấy mãi chỉ là 2 đường thẳng song song mà thôi...hãy nhìn lại mình và nhìn lại người ta đi..
Đó có thể là cảm giác tức thời thôi...con trai bao giờ trả vậy...iu bằng mắt mà..c tắm rồi nghỉ đi v phải về rồi..."
Nói rồi ra dắt xe...mình chẳng kịp nói gì mà có nói gì lúc này cũng bằng thừa...
tắm đã tính sau người bẩn quá...
........
Đang định đi ngủ thì tin nhắn...Hix lúc tắm xong ăn tiếp đồ bà xã mua lên ko để ý 3 tin..1 của bà xã 2 của nàng..
Bà xã "C làm gì thì làm tùy c thôi v ko cản..chỉ mong c luôn sáng suốt..ngủ đi"
Nàng - tin1 "Thứ 6 anh đến được ko? em có chuyện cần nói..."
Tin2 - "Hay mai gặp..."
....
Ko nhắn lại tin nào cả...
Mình với bx bạn từ nhỏ...lớn lên gọi nhau như thế...mình iu cô ấy nhưng cô ấy thì dường như ko đáp lại mặc dù biết...còn quan tâm thì trước giờ cô ấy
vẫn vậy rồi...rất nhiệt tình...ko giàu có nhưng giúp được ai cái gì là ko đắn đo tính toán...Nói chung cũng khá nhiều vệ tinh..."
Còn về nàng -- Nghĩ "ko biết có chuyện gì nữa đây...chắc mai trả tiền mình quá..."
Thôi đi ngủ có gì mai tính...chúc cả 2 ngủ ngon và gặp cơ số ác mộng...
Đang định đi ngủ thì tin nhắn...Hix lúc tắm xong ăn tiếp đồ bà xã mua lên ko để ý 3 tin..1 của bà xã 2 của nàng..
Bà xã "C làm gì thì làm tùy c thôi v ko cản..chỉ mong c luôn sáng suốt..ngủ đi"
Nàng - tin1 "Thứ 6 anh đến được ko? em có chuyện cần nói..."
Tin2 - "Hay mai gặp..."
....
Ko nhắn lại tin nào cả...
Mình với bx bạn từ nhỏ...lớn lên gọi nhau như thế...mình iu cô ấy nhưng cô ấy thì dường như ko đáp lại mặc dù biết...còn quan tâm thì trước giờ cô ấy
vẫn vậy rồi...rất nhiệt tình...ko giàu có nhưng giúp được ai cái gì là ko đắn đo tính toán...Nói chung cũng khá nhiều vệ tinh..."
Còn về nàng -- Nghĩ "ko biết có chuyện gì nữa đây...chắc mai trả tiền mình quá..."
Thôi đi ngủ có gì mai tính...chúc cả 2 ngủ ngon và gặp cơ số ác mộng...
Đang rất chán ngồi viết tiếp cho anh em vậy...
hôm sau mang máng khoảng 6h sáng điện thoại rung chuông liên tục...tắt mấy lần mà vẫn gọi...
Hậm hực nhấc máy.."Nghe đây..."
"Mày làm gì mà lặn mất tăm cả tuần nay ko đến lớp thế..."
P/s dọng thằng bạn cùng lớp -- hội những người chơi PS
"Dậy đi tí bọn tao đến đấy..."
Đáp "Có việc gì không mày...đang ngủ để chiều đi mệt bỏ mẹ..."
"Bố đập phát chết giờ...Dậy ngay...Có gà mới vừa gạ đó...cơ hội ngàn năm đó mày..."
"Mày ra mới khách cho bọn tao...khi cần bọn tao vô .. 3 thằng bên Xây dựng đó..."
Đáp "Mày gà thì có...thôi để tí tính đi..ngủ đã..."
"Mà cũng hết tiền rồi éo còn xu nào đâu"
Tắt máy...
Thằng bạn cố với "Dậy ..."
Mệt quá đi cả ngày hôm qua giờ rã rời chân tay...ko muốn dậy tí gì...nhưng biết mấy ông tướng kiểu gì cũng đến lên cố gắng nết cái thân dậy...
Việc đầu tiên khi dậy bao giờ cũng là với tay bật cái pc...và tìm bao thuốc lá...
đang tính đi vệ sinh cá nhân...thì có tiếng gõ cửa...nghĩ bụng..."Cứ thấy tiền là bọn nó nhanh thật...thể nào hôm nay cũng thua tơi tả cho mà xem"
Ra mở cửa...hix cách cửa được chính tay mình đóng lại ngay sau đó...
và nói "Xin lỗi anh tưởng bọn bạn...tại chúng vừa gọi bảo sẽ đến nên ko để ý..."
Hôm qua tắm xong mặc mỗi quần con rồi ngủ...
vội vàng đi lấy chiếc quần dài...
Cánh cửa vẫn được mở ra....chính tay em mở...
"Hix các anh từ đầu đến chân còn chỗ nào em ko lạ mà bầy đặt..."
Nói rồi đi vào như ko có chuyện gì...mình vẫn cầm cái quần dài trên tay...
Ngượng tím mặt....hơn 20 năm mặc quần áo của mình chứ bộ...
may là vào xong ngồi luôn chỗ pc...
"Hix em đến chi sớm vậy ...tối qua mệt biết tin nhắn nhưng anh ngủ quên mất...dịnh sáng nay nhắn lại"
"Nhắn lại rằng anh bận ko đến được chứ gì...rằng em đi thanh thản chứ gì"
"Sao biết..."
"Còn lạ..."
...
khoảng im lặng đáng sợ...
...
"Đùa vậy thôi có chuyện gì vậy...sao nhìn bơ phờ vậy..tối qua ko ngủ à..."
"mà đã ăn gì chưa...chưa thì đi luôn..."
"Đi rồi ai trả tiền..."
"Hết tiền rồi chứ gì..."
...
"Ủa sao em biết...mà sao tìm được chỗ anh..."
"Em muốn biết gì là biết ngay thôi...có điều là muốn hay ko thôi..."
"Hôm qua còn nợ chị ấy bao nhiêu..."
...
"À...cũng ko biết ... này em theo dõi anh đấy à..."
"Thèm...làm như..."
"Vậy sao biết..."
...
"Mà em đến chỗ anh sớm vậy chỉ vì việc đó à..."
..."mà thôi đi ăn đã rồi có gì nói sau nhé..."
em vẫn ko nói gì...vẫn lướt mấy trang web linh tinh...
"có nghe thấy nói gì ko đấy..."
"Này...đi ko thì bảo..."
...
Quay sang bình thản...
"Em đã suy nghĩ cả đêm qua...đã thức trọn đêm để một lần ngồi nhìn lại tất cả những gì đã đi qua cuộc sống của mình bao năm qua...
...Ngày trước em ko thế này đâu...lúc đó ba má còn thường xuyên về nhà, anh em cũng vậy..tuy ko nhiều tiền nhưng cuộc sống thật êm đềm...
Rồi ba má đi nhiều hơn, anh cũng đi học xa nhà...chỉ còn em và cô giúp việc..chán, rồi bạn bè rủ...lên em ngày càng xa ngã...em biết điều đó là sai lầm..
nhưng ko hiểu sao em vẫn bước ...cũng đã nhiều lần em muốn từ bỏ cuộc sống đó để làm lại...nhưng đã bao lần rồi em không nhớ nữa..quyết tâm mà không làm được..
Rối anh đến ... và gần như đã thay đổi tất cả..."
"Anh vẫn nghe đây.."
"Lúc đầu thật sự em nghĩ anh cũng như những người đã dậy em trước thôi..tất cả vì tiền.."
"Em đã nhầm...anh đã giúp em hiểu ra nhiều điều...hôm qua khi con bạn em nó nói với em về anh..em thật sự không ngờ..."
"Tiền có thể mua được nhiều thứ nhưng ko mua được hạnh phúc đúng ko anh?"
"Anh ko có tiền nhưng em thấy rằng cuộc sống của anh đầy đủ hơn em rất nhiều..anh có công việc và những người bạn tuyệt vời..."
"Mà thôi giờ có nói gì cũng muộn..."
......
"Thank anh rất nhiều...và cho em nói lời xin lỗi...xin lỗi vì tất cả..."
"Điều quan trọng nhất bây giờ là.. em đã tìm ra một con đường cho riêng mình... vẫn giữ được đam mê sống mà ko bị người khác khinh rẻ..."
"Em cũng đã hỏi ý kiến nhiều bạn bè mình..hầu như họ không đồng ý cho em ra đi...nhưng cũng ko quan trọng nữa, em đã quyết rồi..."
...em còn nói rất nhiều những ko nhớ nữa...
"Anh nói được chưa..."
...Im lặng ...
"Anh nói đi..."
...
"À uhm...anh muốn nói với em rằng...thật sự ko còn gì để nói cả.." cười..
"Này ... "
"Thì em bảo anh nói mà...định nói vậy đó..."
"Nghiêm túc đấy ko đùa đâu..."
"Anh cũng nghiêm túc mà..."
"Thôi có gì nói sau...mới sáng ra..mà tối qua em ko ngủ thật à..."
"Uhmm thường vẫn vậy...nhưng tối qua ko chát ko game..ko pc..."
"hix vậy là ngồi nghĩ linh tinh ..."
"Linh cái đầu anh..."
"Sao lúc nào anh cũng nhăn nhở được nhỉ...Ức chế rồi đấy..."
….và dúi cho mình vài phát…thôi kệ người ta đang tâm trạng…
……
“Chờ anh tí nhé, vừa dậy mà đã kịp vệ sinh đâu…”
Nói rồi mình đi tiến hành công việc thường ngày…
Vừa lau mặt vừa nói…thôi em vào rửa mặt đi cho tỉnh rồi đi măm…nhanh không tí mấy thằng bạn anh nó đến là khổ đây…
“Bạn nào…”
“À mấy thằng cùng lớp..chúng rủ đi PS…”
“Ủa bọn anh ko phải học à…”
“Học cả đời chứ học gì một hai ngày…”Cười….
…
Nàng vào vệ sinh thật chắc thức trắng đêm sáng ra phi đến đây luôn quá…
…
“Ko có cả cái gương…”
“Thì có bao giờ để ý đâu…mà trước cũng có những vỡ rồi thì phải…”
“Thôi khỏi đi…xinh rồi…”
….
“Lấy cái áo dài của anh mặc vào đi…”
…
“Dài vậy…mà anh có vài cái vậy thôi à…”
“Uh thế là đủ…thường thì tuần mới phải thay một cái..”
“Cái gì…vậy thôi khỏi mặc quá…”
“Tùy thôi…”
Nói thì vậy nhưng không hiểu sao nàng vẫn mặc…
“Nhìn ngon lành đó…kaka…”
“Cởi ra đó…”
“Sáng mặc vậy đi không lạnh à…”
“Ai để ý…chỉ mong sáng nhanh thôi….”
….
Nhìn em một cách tinh quái…
…
“Hình như có người kết mình …” cười
“Cái gì…”
Tiếp tục là mấy cái dúi liên tiếp…
“Anh mơ vừa vừa thôi…”
“Chẳng ai cấm được mình mơ ước cả em à…lịch sử luôn thuộc về những người biết ước mơ đó em”
“Còn lâu mới thuộc về anh…”
…..
“Được rồi thế bây giờ đi xe bà xã hay đi xe anh…”
“Này ai là bà xã anh…” và tiếp tục dính chưởng…
“Bỏ ra…thôi được rồi…ui đau…”
………
“Bỏ ra ko thì bảo…đau rồi đấy…”
…….
“Ai bảo trêu em…cho chết…”
“Hix móng tay em kinh quá…”
“Giờ mới biết thì muộn rồi …”
“Hix biết thế hôm rồi ngủ mình ra cắt hết đi thì đẹp…’
“Cho kẹo…”
…
“Đi xe anh đi…”
“Sao vậy…”
“Hết xăng rồi…”
“Ra em đổ cho…”
…
…
“Còn nghi ngờ gì nữa…chưa đòi tiền chở là may rồi…”
“Tính đi tí thanh toán sằng phẳng…”
“Chẹp chẹp có gì mà phải tính..đơn giản thôi cứ 1km lấy rẻ 10k…sơ sơ từ hôm qua …để xem nào…chỗ thân tình …anh xin 1 triệu cho nó tròn…”
“Thôi đi đi…lắm chuyện…”
Lại tung tăng…
Trên đường đi…em nói rất nhỏ đủ mình nghe được…
“1 chứ 10 triệu em cũng vẫn đi…”
……
Im lặng và im lặng…
…..
2 đứa về đúng lúc mấy thằng bạn nó đang hóng…
Vừa dắt xe vào đến sân…
Thằng Quang “Sáng mày ko nghe rõ à mà để anh em chờ…”
Đang định nó tiếp…nhìn thấy em xuống xe nó đổi dọng ngay…
“à hiểu rồi…vậy là chú bỏ anh em vì ….”
…
“Chúng mày lên bao giờ …”
Thằng Tùng “Vừa tức thì…”
Và nó tiếp “Ai đây mày…xinh nhỉ…”
Mình nhanh trí “cô em mới lên chơi…”
Thằng Quang “em nào sao tao ko biết nhỉ…mà chơi gì mà sáng sớm đã lên rồi…”
Đoạn quay sang thằng Tùng…tao nghi lém mày ạ…vấn đề nan giải đó…
Nàng “Ko phải nghi ngờ gì đâu 2 anh đúng rồi đó…”
Cả hai thằng “Thôi xong thằng bạn rồi…thế mà trước giờ tưởng nó con chiên lắm…”
Thằng Quang nói luôn với thằng Tùng “Tao đã nói mà mày ko tin…các cụ đã dậy rồi…đừng tin những con chiên ngoan đạo ngoài đời…”
Quay sang nàng nó tiếp “em bị nó lừa à…”
“Tội nghiệp em, em có gì cứ nói anh xử nó thay em…”
Mình cú “Hai thằng mày thôi ngay đi…đầu óc chúng mày lúc nào cũng chỉ mấy chuyện đó…”
Nàng “em hiểu ý các anh rồi…” đoạn gạt mình ra và nói…
“Em lừa anh ấy đó…”
Hai thằng trợn tròn mắt nhìn nhau…
Một trong 2 thằng “Có gì nhầm lẫn ở đây mày à…”
…
“Thôi đi 2 thằng tao xin chúng mày…mà thôi hôm nay cho tao xin khất…có việc rồi…”
Thằng Quang “Được rồi nhưng ngày mai lên lớp tao cần lời giải thích rõ ràng trước khi tao và thằng Tùng diễn tuồng cho cả lớp biết đấy…mà mày thì thừa biết bọn lớp mình rồi…”
“Uh được rồi …”
Trước khi đi chúng còn tán với nàng lúc nữa…nói chung là chuyện trên trời dưới biển và nàng thì cũng nhiệt tình không kém…
….
Đuổi mãi chúng mới đi…
Thằng Quang còn ghé tai nói nhó…”xinh đới…ngon…xúc chưa mày…nếu khó khăn gì thì gọi tao nhé…”
“Biến bà mày đi…”
Vẫn còn nghe tiếng cười của chúng…
Quay sang em “Thông cảm mấy thằng bạn của anh thằng nào cũng vậy…chúng vậy thôi chứ vô tư lắm ko nghĩ gì đâu…nói xong là quên mà…”
“Mà em cũng dễ quen nhỉ ai cũng có thể bắt chuyện ngay được…chịu…”
“Nhìn người là đoán ra bạn rồi…”
“Này …sóc nhau đấy à…”
….
“Sao anh ko đi cùng các anh ấy…”
“Em muốn vậy à…”
Im lặng…
2 đứa vào nhà…
…
Lại tranh ngay vị trí cái máy tính của mình…
“Ko định cởi cái áo ra à…mà quên mang về giặt trả đã…”
“Thèm…hôi kinh…”
“Vậy còn mặc…”
….
“Anh có kế hoạch gì cho sáng nay ko…”
“cũng không biết nữa…định lên lớp tí vì cả tuần rồi chưa lên…”
“Vậy anh toàn bỏ học à…”
“Uhm thường thì tuần lên một lần cho nó có…bọn bạn nó điểm danh hộ rồi…thầy cũng dễ tính ít để ý..có gì quan trọng chúng gọi…”
“Thế rồi anh học hành sao…”
“Giờ chưa phải lúc học…mà thực ra cũng chẳng có gì, 3 mớ lý thuyết suông nghe hoài chán..”
“Như các anh hay thật…”
“Cũng không hẳn…”
“Anh gì trắng trắng đó nhìn hay hay…”
“Ah thằng Tùng…chuyên gia chống cháy của lớp đấy…”
“Nó đang tính bỏ học…anh em nói mãi mà không biết nó có nghe kochán”
“Sao vậy anh…?”
“Thấy nó bảo nó chán học rồi..toàn lý thuyết thôi mà thực tế thì chẳng biết gì..nó muốn sang nước ngoài để học về công nghệ…”
“Nhà nó cũng có điều kiện…”
“Chẳng hiểu các anh nghĩ gì nữa…hình như con trai các anh ai cũng mang trong mình hoài bão thay đổi thế giới thì phải…”
“Còn phải nói..”
“Em ko thấy chính vì vậy mà đa số những người thay đổi thế giới này là con trai à…”
“30 năm qua billgate đã thay đổi thế giới này nhưng những bài giảng của thầy cô chúng ta thì vẫn vậy…vẫn đi theo một lối mòn…chính con đường ấy đã và đang giết chết nền giáo dục VN em à…nó cũng nhấn chìm và bán đi những tài năng nữa…hi vọng sẽ có những đổi thay…”
“Lại bắt đầu đấy…em tưởng anh ko quan tâm những vấn đề đó chứ..”
“Tiện thì nói thôi…”
….
“Lại chát chúm…tí trả luôn tiền mạng nhé…”
“Em xem tin nhắn thôi…”
“Nói thì biết vậy…mà công nhận em đánh máy kinh hoàng…”
“Thường thôi…”
….
“Em bảo này…”
Trong lúc đó mình đang lang thang dọn mấy thứ linh tinh và kiếm mấy cuốn sách định tí mang trả thầy…
“Nói đi anh có điếc đâu…”
“Nghiêm túc được không…ko em về đấy…”
“Về đi…”
Hix đứng dậy thật…
“Rồi rồi…nói đi anh nghe đây…có chuyện gì à..”
Phụng phịu ngồi xuống…nhìn thương phết..
“Lúc sáng anh định nói gì với em vậy…”
“Nói rồi còn gì…”
“Ức chế anh rồi đấy…”
“Ai vô phúc lấy phải anh chắc 3 ngày tự tử mất…”
“Chưa chắc…đến 3 ngày đâu em…”
“Tại sao em lại biết anh nhỉ?”
“Ân hận à…chưa muộn mà…”
“Muộn rồi…”
“Thực ra nếu không có anh sớm muộn gì em cũng nhận ra những sai lầm của mình …anh chắc đấy…vả lại không có anh thì cũng có người khác..
Anh chỉ đến đúng lúc thôi…”
“em là một cô gái kiên cường…chính tính cách ấy của em sẽ giúp em nhìn nhận lại tất cả…anh rất mừng vì cuối cùng em cũng có được một quyết định đúng đắn..”
“Em còn nhiều thời gian để làm lại tất cả..không những em sẽ thay đổi em mà anh tin rồi đây em sẽ thay đổi được những người quanh em..”
“Bước đường cuộc sống nếu không có những ngã rẽ chắc gì anh đã gặp được em…
“Như em nói đó cuộc sống là những chuyến đi dài còn với anh cuộc sống là sự gặp gỡ và chia ly…”
“có những người bạn đã đến với chúng ta trong cuộc đời hãy sống làm sao để khi người đó ra đi chúng ta vẫn cảm thấy thanh thản bởi ta biết khi bên họ ta đã sống hết mình”
…
…
“Tiếp đi anh em đang nghe mà…”
…”Tiếp gì…”
“Anh lại vậy…đấy…”
“Anh có đọc ở đâu đó một câu nói rất hay rằng…”
“gì anh…”
“Mà thôi quên rồi…”
“Biết ngay mà..”
“Em định đi đâu ko…”
“Đi với em nhé…”
“Để xem đi đâu đã…”
“Đi mua với em ít đồ…”
…
…
“Mà quên anh cầm lấy …”
Thây lấy ví rút tiền…
“Này cầm đi…em trả tiền xe…”
“Thank!!!... nhưng hơi ít…”
“em còn bấy nhiêu thôi…cầm đi tí em rút cho…”
“em rất thích món quà hôm qua…”
“hi vọng là vậy…”
“Hiểu theo nghĩ kỉ niệm để em biết trân trọng nó…”
“Uh…”
“Sau này gặp lại anh sẽ trả cả vốn lẫn lời..OK”
“Ok…nhớ đấy em tính từ bây giờ…xem nào…”
“Thôi…”
“Em về đi có gì chiều đi nhé…giờ anh lên lớp tí…”
“Ok em chạy qua mấy đứa bạn chút…chúng gọi hoài…mà còn lên trường lấy hồ sơ nữa…”
“Đi đi …vậy chiều nhé…”
……
……
Dắt xe ra đến cổng…
“Anh bảo này…”
“Xưa nay anh ko cầm tiền của con gái bao giờ, nhưng ko hiểu sao hôm nay lại lấy của em…yên tâm dù thế nào anh cũng tìm em để trả…anh cũng đang rất cần để làm một số việc…”
“Ko nói về nó nữa nhé…”
“Cứ coi như em cho mượn…có bao nhiêu đâu…”
….
….
Mình nhìn theo lúc rồi vào…nghĩ miên mam…
“Đã có rất nhiều niềm vui đến với anh trong cuộc sống, khiến anh cười…và cũng có rất nhiều đắng cay khiến anh bật khóc…có những lúc anh thành công và nhiều khi cũng thất bại…nhiều kế hoạch còn dở dang và những dự định mai một…có những bước đi đúng và cũng có những bước anh bước sai lầm…Nhưng có một điều mà anh chắc rằng, anh sẽ không bao giờ cảm thấy ân hận đó là ngày anh biết em trở thành bạn anh…
“Anh định nói với em điều đó đấy cô bé…”
Lang thang đến trường…tạt qua quán nước em Tâm gần cổng
Vừa dựng cái xe xong.... đá đểu
“Lâu quá, phải đến tuần rồi ấy nhỉ…dạo này xinh thế”
Đáp “vẫn xinh như thường”
“Anh khen thật lòng đới”
“Vâng cám ơn lòng tốt thối tha của anh”
P/s màn chào hỏi quen thuộc….
”Anh Sơn kêu thấy các anh đến thì bảo bọn anh ấy đang ở khu Tam giác vàng… P/s Tam giác vàng ...các bạn hỏi những người từng sống ở BK những năm trước đây nhé...khu chiến sự của anh em...
Nghĩ “Mấy thằng lại đang chế đây…”
Rồi vui vẻ “Mấy hôm anh không đến có tin tức gì nóng bỏng không kể nghe phát coi…”
Đáp “Không những có mà còn nhiều nữa là đằng khác…anh muốn nghe tin gì trước…”
“Tin gì mà chả được…em thì bao giờ chả tin nóng…”
Đáp “Tin thứ nhất là anh chuẩn bị tiền để trả em…tin 2 nói anh Quang mang trả em ngay con điện thoại..ko có nó ko làm ăn gì được…”
“Làm ăn…như thật…tán trai thì có…”
“Em mà phải tán…có anh tán em thì có…” cười…
“Xin cô…dạo này túng thiếu quá cho anh thư thư vài bữa…mà sao có mấy đồng bạc mà cô cứ phải nhắng lên thế nhỉ...yên tâm đi,…kiểu gì anh trả bùng”
“Thách…”
“Rồi chờ đấy…à quên lấy luôn anh cây thuốc nhé…”
“Hết rồi…còn vài bao thôi để bán….”
“Thì đưa đây mấy bao…”
“Không là không anh cứ lằng nhằng thế nhỉ…”
Hix vừa nói có vài câu….mà đã..
“Thì đưa bao đây…”
“Đây hút cho chết luôn đi…”
“Chết càng tôt…đỡ phải trả tiền em…”
“Tôi đào mồ …”
“Mà sao dạo này em thấy các anh ít đến trường vậy…học hành kiểu gì thế….”
“Uhm….”
“Mỗi thằng mỗi việc …còn nhiều thứ phải làm em à…”
“Bọn anh thì có gì phải làm ngoài ps với đế chế em còn lạ…”
“Thỉnh thoáng mới chơi chứ đâu phải lúc nào cũng chơi…em đi theo bọn anh à mà biết…”
“Chai ai…tôi còn lạ gì mấy anh…” P/s chai ai = trời ơi
“Nói thật ko tin thì thôi, mấy hôm rồi anh bận cầy, tranh thủ làm tí..hết tiền rồi…”
“Chưa bao giờ thấy các anh kêu còn tiền cả…”
“mà tình hình anh Chung sao rồi…bao giờ ra viện…”
“Hix em nói với nhớ, mấy ngày chưa lên thăm nó..có khi đi Văn điển rồi..”
“Chỉ nghĩ linh tinh…em đang hỏi tình hình anh ấy sao rồi”
“Thì vẫn vậy….tình hình là đang rất tình hình…”
“Thôi anh lượn đây…”
…
“Trong nước….mà nhớ gửi tiền sớm đó..bảo mấy anh kia nữa”
…
Vừa bước chân vào cửa lớp mấy thằng bạn…”anh em về thôi sắp mưa rồi, thằng Huy lên lớp..”
“Im cái mồm…học gì thế…”
“Về đi ông, vừa báo ốm rồi…”
Lắm lúc quyết tâm học hành mà hoàn cảnh thế đấy….
“Uhmm chuồn thôi …có gì nháy tao phát dạo này túng thiếu quá…”
“Mày bảo thằng lớp trưởng và con bí thớ hộ tao…mấy hôm nữa thằng Huy nộp tiền nhé…nó báo cá sấu là con như xong đó…” p/s “cá sấu” là giáo viên chủ nhiệm
“Dạo này đen ghê…éo hiểu sao nữa…”
Thằng bạn “Vụ sáng nay không chăn được mấy con gà à…tao thấy thằng Tùng và Quang lượn từ sáng mà…”
“Định đi rồi nhưng lại có việc…đen tuyền mày à”
“Mày chuyển thành mun mịa nó rồi chứ còn tuyền gì nữa…”
“Thôi phắn đi…”
…
Lại tiếp tục đánh bóng mặt đường…
…
Định đi tìm thằng Quang…điện thoại rung…
“Alo côsôvô đây”
Đầu máy bên kia bà xã “Về chỗ v ngay có việc…” gặp máy cái rụp…
v với con thế đấy…
….
Vừa đến cổng…
“Quay xe đi c…”
“Thì từ từ đã nào…”
“Từ gì.. quay ko thì bảo..”
“Rồi…”
“Đưa vợ đến chỗ Thảo ngay…”
“Thảo nào…”
“Đứa phòng v hôm rồi c chuyển đồ cho ấy..”
“À nhớ rồi…nhỏ “gió đánh cành đưa” ấy chứ gì…”
“mà v cứ từ từ..nói xem có chuyện gì nào…”
“Đi đi vừa đi v vừa nói….”
….
“Ok…ôm chặt vào…”
Câu nói đó được trả lời bằng những phát cấu đau điếng…
Biết vậy nhưng vẫn thích nói…
…
“Gió đánh bị gẫy cành à…”
“Uhm nó vừa bị tan nạn may ko sao…nó gọi cho v…”
“Sao ko đi luôn…”
“Biết nhà đâu mà đi…hôm rồi đi với c mỗi lần sao nhớ nổi…”
“Hix ở Hà Nội gần 2 năm rồi mà không nhớ nổi con đường…”
“Tôi không rảnh như ai…”
….
“Tiếp đi…”
……..
10 phút sau có mặt ở nhà Thảo
Bà xã “Có sao ko? Sao không vô viện ?”
Thảo “Chắc không sao…và vào xe họ trước…sợ quá…”
Bà xã “Ai băng tay cho vậy…”
Thảo “Vừa băng lấy…mà sao tao thấy cánh tay nhức quá mày à…chân thì bị sước tí thôi…”
“Không ra đi là may rồi…”
“C có im ko v đập cho phát đấy…”
Thảo “Tôi tưởng ông chết rồi…”
Đáp “Ơn trời cái số mình nó cao…”
“Mà lạ thật bà gió đánh cành đưa vậy sao cũng khỏe đi thế…thấy lượn suốt…còn ca thán gì…”
“Ai ca với ông…”
Bà xã “Thôi thôi…rồi lại bắt đầu…”
Thảo “Hắn sinh sự với mình trước chứ…”
Bà xã “Khỏi chấp đi…”
Đoạn quay sang mình …thôi c đi đâu đi đi…chiều về đón v nhé…v ở với nó tí…
Mà ra mua cho v ít đồ rồi hãng về…
Ok nhanh rồi lượn…ở lâu kiểu gì cũng bị sai…
…
Đi đoạn mới sực nhớ “Thôi xong con rồi”
“chiều nay có cái hẹn mà quên mất…dạo này trí nhớ tệ hại thật…”
Tính sao đây…
“Thôi về đã có gì tính tiếp…”
Tạt qua nhà thằng Quang tính ngủ trưa luôn, thấy 2 ông đang bí tỉ…
“Thôi tao xin…nhìn thấy rượu là em ớn hàng rồi…”
Thăng Quang “mày chết ở đâu giờ mới mò đến…”
“Ngồi đi 2 anh hỏi chuyện…”
“Khất khất khất…chiều tao có việc rồi…thôi tao ngủ đây…”
Thăng Tùng “Thôi kệ nó đi mày, để tí tao ra mua cho nó cái váy…” và chúng cười như chưa được cười…
Kệ việc mình mình làm…
Đúng 2 giờ điện thoại rung …vật vờ dậy dù không muốn tí nào mấy ngày hôm nay mệt thật…
2 thằng bạn vẫn lăn trên sàn nhà…nghĩ “Chẳng biết sau này mỗi thằng mỗi phương, còn đứa nào nhớ về những tháng ngày này không…rồi mai đây …mà thôi kệ đi cái gì đến rồi cũng phải đến…”
Đi nhè nhẹ cho chúng ngủ vậy mà chúng vẫn biết…”Mày lại lượn à…còn tiền không, để tao thằng Tùng ít…sáng nay được 5 lít về bà Hoa bà thu mất mịa 400k tiền nhà…còn lít anh em chiến hết rồi…”
Đang định nói “Tao đào đâu ra..chợt nhớ sáng nay…”
“Có đây…để tao xem có bao nhiêu đã…lúc sáng vay mà quên béng mất…dạo này đầu óc sao thế nhỉ…”
“Hix 5 triệu không thiếu đồng nào…ko tin nổi…”
P/s Lúc sáng em nhét vào ví và mình hoàn toàn ko để ý…5 triệu ngày đó đủ để một sinh viên với mức chi tiêu bình thường có thể sống trong 4 tháng…”
Vứt cho thằng Quang 1 củ mà nó trố mắt…”mày đào đâu ra lắm thế…”
“Cầm đi…có gì tao nói sau…éo hiểu sao cứ những lúc quan trọng tao lại dính vào gái mú mày à…đời…”
Đi rồi mà vẫn nghe tiếng cười của 2 thằng bạn…
Thôi kệ chúng đi..rồi sẽ có lúc…
Tin nhắn đến từ “ranhcon’ P/s “tên do mình đặt cho nàng trong danh bạ”
“Đâu rồi…biết mấy giờ rồi không…”
Phi một mạch đến luôn…cũng chẳng hiểu điều gì khiến mình làm vậy…đi đã..tính sau đê..
Gặp ngay cổng…
“Đúng giờ nhỉ…”
“Ngủ quên…”
“Sao không ngủ luôn đi”
“Muốn lắm nhưng có người mong…”
“Mà sao hôm nay ăn mặc lịch sự vậy…”
“Mấy bộ bẩy màu đâu hết rồi…”
“Sắp chồng con rồi nên khổ thế đấy……”
“Lậy hồn…”
“Miễn lễ cho con…”
“Này em kém anh 4 tuổi đấy…nói năng cho có trên có dưới…”
“Thôi đi đi anh…em phải mua nhiều đồ lắm…”
…..
“Rồi hôm nay tài xế miễn phí cho em…mà sáng nay em…”
Ngắt ngay lời mình…
“Đã nói ko nhắc chuyện đó mà…”
“Biết định nói chuyện gì…”
“Lại còn không biết…”
“Thôi đi…”
…..
Lang thang tiếp…vào và dừng không biết bao nơi nữa ko nhớ nổi…
Mà toàn thấy mua những thứ linh tinh…nói chung là mình không dùng được…
Nhớ nhất là vào khu thương mại…chỗ mua đồ…
“Vào em bảo…”
“Thôi khỏi anh ko quen vào mấy chỗ đó ..vào đi, chờ đây nhé…”
“Có vào không hay để em dòng vào…”
“Không…”
“Hỏi câu cuối…” và động tác kèm câu hỏi đó chắc anh em cũng đoán được…
“Rồi cứ bỏ ra… anh đi…”
Bắt mình đứng chờ…ko biết bà chằn này có trò gì đây…
Một lúc sau…
“Anh thấy thế nào…”
“Cái gì vậy…xin lỗi chị, chị nhầm em với ai rồi …em không quen chị…” và quay đi…
“Đứng lại em bảo…”
“Được không anh…em mua làm kỉ niệm…xưa nay thấy bạn bè mặc nhiều nhưng em thì chưa lần nào…”
….
“Xấu mù…”
“Chị tính cho em bộ này luôn nhé…”
Chị bán hàng “Ủa người ta chê xấu mà…”
“Có nghĩa là đẹp không còn gì để nói đó chị…”
…….
Ra khỏi siêu thị…
“Nghĩ sao mà em lại mua áo dài…”
“Tinh hoa của dân tộc đó…”
“Khiếp nhỉ…tưởng em chỉ thích hợp với…”
“Với gì…nói mau....”
“Có nói không thì bảo…”
….”rồi …để im nói cho…mà con gái bọn em sao thích bấu véo thế nhỉ…”
“Nói…”
“ý anh là tưởng em chỉ thích những bộ đồ mát mẻ thôi…”
…..
“Cái quần kết thúc thì cặp đùi chưa bắt đầu chứ gì…”
“Cho mát….”
….
“Vâng thưa cô…”
Nói rồi 2 đứa lang thang một vài chỗ nữa…
“Nghỉ tí đi em …”
“Đi đi anh…còn vài nơi nữa em muốn đến…”
Cũng không hiểu sao dù rất mệt nhưng tôi vẫn đi…vẫn đưa em đến nơi mà như em nói là “Những nơi em đã đến, những chỗ từng đi qua và cả những nơi chưa đến bao giờ”
…
“Hết chưa em…em định mang cả Hà Nội đi à…”
“Được là mang ngay đó…”
“Thế thì ở lại đi…”
…khoảng im lặng xen giữa những ồn ào…xe cộ…
….
“Sao anh không nghe máy…”
“À uhm người bạn ấy mà…tí anh nghe…”
“Ít nhất 3 cuộc rồi đúng không…”
“Em quan tâm chi….”
….
“Tí anh gọi lại cho họ…”
“Dừng đây đi anh…”
…”sao vậy tưởng em nói còn nơi quan trọng mà…”
“Thì cứ dừng đi…”
….
“Anh đi đi…em đợi đây được rồi…”
“Đi đâu…”
“Hỏi anh ấy…em sao biết…”
….
“Uh vậy chờ anh 30 phút nhé…anh sẽ quay lại…”
“Đi đi…em chờ…”
…….
Trên đường đến chỗ bà xã…có biết bao câu hỏi diễn ra trong đầu…nhưng tất cả đều không có câu trả lời…
Tại sao em lại đến bên tôi vào lúc này…tại sao hôm nay không phải là một ngày khác…tại sao tôi lại nhận lời với bà xã…tại sao em biết…và tại sao tôi lại không nói với em…
Thôi kệ coi như một phép thử vậy…chính lúc này đây mình cũng muốn trở về bên bà xã để tìm lại cảm giác của chính mình, để xem khi ở bên ai mình thấy bình yên nhất…
……
“Hix c sorry…quên mất..”
“Rồi …c có bao giờ nhớ cái gì đâu…”
“Thảo sao rồi v…
"Tạm ổn rồi …nói nhỏ thôi để nó ngủ…”
“Giờ v đi đâu ko…” hi vọng rằng bà xã nói ko…
“Đưa v về thôi…đi từ sáng nhà còn đống việc…”
“Ok lên đi…”
“C có vẻ vội vậy…”
“Không….”
….
Quãng đường bình thường rất ngắn sao hôm nay dài thế nhỉ…
Thôi xong rồi…kẹt xe Ngã Tư Sở…(Ngã tư huyền thoại ngày ấy bây giờ ko biết còn kẹt ko”
Định quay xe nhưng đã muộn…vì lượng xe ùn nhanh quá, không nhích được xe luôn…bình thường mình luôn tránh đi qua đây giờ này … hôm nay vội nên quên mất…cái đầu tệ hại…
Chờ và chờ…
….
15 phút…rồi 30 phút…
“Sao vậy c…có việc gì vậy..”
“à không xe đông quá…”
“Cái đó v biết…ý v ko phải vậy…”
“Ko có gì đâu…”
….
Lấy điện thoại gọi cho em….ko nhấc máy…1 lần, rồi 2 lần…
….
Gần một tiếng đường mới thông…
Ga hết sức có thể…vẫn hi vọng sẽ nhận được tin hay cuộc gọi lại nhưng ko hề…
…
“Rồi vợ về đi…”
“Này đi cẩn thận đó…ma đuổi à…”
“Uhm…c sẽ gọi lại sau…”
……
Vừa đi vừa bấm số…một điều chưa bao giờ mình làm vì cứ gọi hay có người gọi đến là mình dừng xe để ghe..xong mới đi tiếp…quy tắc của riêng mình…
…
Gọi trực tiếp về nhà em ko được…
Gọi cho em…ko ai nhấc máy…
…..
Lại kẹt xe…điên thế không biết….
Lên vỉa hè đi vậy….
….
Điện thoại rung…mừng quýnh…
ấn nhận từ trong túi…
“Alo…”
“Đầu dây bên kia…”Đâu đó về chiến không mày…đang đi à sao ồn thế…về nhanh nhé…”
“Xin mày…giờ không phải lúc “
“Ơ cái thằng này thế bao giờ mới là lúc….vừa chúng con lô 2 càng…”
Mình gập máy…
…
Đến nơi đó đúng 7h…
Dựng xe và dõi theo dòng người xuôi ngược….
Tôi không biết tôi đã trễ hẹn với em hay với chính mình…
Mất phương hướng là cảm giác của tôi lúc này…bởi tôi biết ngay trong hiện tại…hay tại thời điểm này em là phương mà tôi luôn hướng về…
“Cũng chả buồn nổ máy…dắt xe và ngĩ miên man “Tại sao lại có thể như vậ ? Hay đây chỉ là những cảm xúc tức thời? Ai mới thật sự là người mình yêu thương ?”
Ko phải anh đến làm thay đổi cuộc sống của em mà chính em mới là người làm đảo lộn cuộc sống của anh. Tiếc rằng giữa chúng ta có một khoảng cách quá xa mà không gì bù đắp nổi.
Chợt nhớ có ai đó đã từng viết rằng:
Gần mặt đấy mà sao xa vời vợi
Muốn đến gặp người mà chẳng dám bước chân
Người vô tình quá hay là ta yếu đuối
Ranh giới mong manh đủ chia cắt con người
Gọi lại lần nữa thử coi, mà thôi người ta đã ko muốn nghe rồi cố cũng vậy. Lên xe và đi tiếp. Có lẽ em đã về nhà. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tất cả đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Như thế tốt hơn chăng? Coi như mình có lỗi! Hi vọng rồi đây em sẽ vững bước trên đường đời. Anh luôn mong may mắn và hạnh phúc sẽ mỉm cười với em còn anh sẽ trở về với cuộc sống hiện tại, với pc và những người bạn đã tạo lên cuộc đời anh. Nhớ thương bây giờ xin trả lại thời gian.
Thói quen mỗi khi có việc gì vui buồn đều dẫn mình đến nơi đó, lang thang trên đường ray và hướng về phương không định. Ngồi nhìn lại mấy ngày qua…rất ngắn…rất ngắn nhưng nó đã để lại cho ta những bài học quý giá về cách nhìn nhận và đánh giá một con người.
Anh đã sai ngay từ đầu khi nhìn nhận em và có thể đến giờ vẫn sai. Nếu chuyến tàu kia cho anh biết nó hướng về phương em, ngay lúc này đây anh chắc chắn mình sẽ là hành khách cuối cùng.
….
Về thôi, tất cả rồi sẽ qua đi. Anh sẽ giữ mãi nụ cười của em cho riêng mình ở chính nơi đây, nơi đã gắn bó với anh suốt chặng đường tìm kiếm một hướng đi cho riêng mình…
….
“Anh gì ơi cho em đi nhờ đoạn được không?”
Tôi giật mình quay lại và không tin vào mắt mình. Em đứng đó:
“Này có nghe thấy em nói gì ko đấy?”
“à… uh…anh…”
Tôi ko biết nói gì và thật sự lần đầu tiên tôi lúng túng khi đứng trước một cô gái. Em tiến lại gần hơn, gần đến nỗi tôi cảm giác em có thể nghe thấy nhịp đập trái tim mình. Đứng sát bên tôi em nói nhỏ:
“Cho em đi nhờ nhé…”
Tôi vẫn đứng như câm lặng…
“À em vừa phát hiện ra một điều. Em chưa gặp một thầy giáo nào ngốc như anh…”
Thật sự không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc này. Em vẫn như không biết điều ấy, vẫn cười. Nụ cười trong khoảng lặng bên tôi…
“Uh anh ngốc thật…và người ngốc này không cho ai đi nhờ hết em nhé!”
“Không cho à? Em lấy xe đấy”
“Sao không chờ anh đến?”
“Ai nói sẽ chờ anh”
“Uh …biết thế mình không quay lại luôn.”
Tôi vẫn chưa biết phải nói với em điều gì, và ko biết em có hiểu cảm giác của tôi lúc này ko?
Em nói : Chị ấy là người đến trước mà nên em nhường. Này nói nãy giờ có nghe thấy ko vậy?
Đáp : Uh anh nghe rồi. Giờ em định đi đâu?
- Xem nào cái tội bắt em chờ. Phạt đi lang thang với em đến tối và mời em bữa cuối. Thế nhé! Nhẹ nhàng rồi đấy.
“Hix em lang thang chưa chán à? Thôi về đi. Mai em đi chuyến mấy giờ ?
“Kệ đi đó là chuyện của ngày mai để em sống hết hôm nay đã .Mai rồi tính…”
“Mà sao em ướt hết vậy? Ko lạnh à?”
“Lạnh! Nghịch nước đó.”
“Cho chừa…”
“Còn nói được vậy? Ai dậy em thế?”
…
“Thôi về đi em.”
“Ko”
“Vậy về thay quần áo rồi em muốn đi đâu cũng được.”
“Anh về mà thay. Lạnh hay không em tự biết. Bao năm tháng rồi em chờ mong ngày mình lạnh như hôm nay anh à!”
….
Tôi còn biết nói gì nữa đây…
…
“Đây là nơi quan trọng mà em nhất định phải đến đó à? ”
“Em đã nói là chờ anh mà và để chờ anh thì còn nơi nào chắc chắn hơn nơi này. Em thông minh phải không? Hơn thầy là cái chắc.” Cười…
“Em 18 rồi đúng không?’
“Gần thôi”
“Uh anh hỏi chỉ để biết mình không nhầm .”
“Nhầm gì? Xin ngày sinh nhật không?”
“Ko. Khi muốn tự anh sẽ biết”
….
“Em phải đến anh à! Dù không chờ anh em cũng sẽ đến vì chính nơi này, đã cho em tìm thấy nụ cười, tìm thấy mình và chính nó cũng giúp em nhìn thấy một con đường thênh thang phía trước. Nơi em biết em phải bước đi những bước tiếp theo như thế nào. Vì nó em ra đi và cũng nhất định vì nó em sẽ quay về.
…Đi thôi anh!Hôm nay thấy anh lạ ghê…”
“Vâng tôi đang điên cái đầu đây…”
“Vì em à…?”
…
…
“Sắp rồi!Mà máy em đâu?”
“Thôi rồi !Em để trên bờ lúc xuống nước mà?”
“Lậy hồn! Hồn nhớ để đâu không?”
Nói rồi em với tôi cùng quay lại bãi bồi…
Chiếc điện thoại vẫn nằm đó, đẫm hơi sương.
“Nhìn xem biết bao cuộc gọi không…?”
“Xem nào. À có 5 cuộc gọi nhỡ. 1 của người không tên và 4 của người yêu em…”
“Cái gì? Người yêu em? Nghe nhầm không ta? Sao không nói là ‘người em yêu”
“Không nhầm đâu. 1 tin nhắn, xem nào….”
“Em đang ở đâu? Nhắn lại cho anh ngay nhé!”
“Chờ tí. Để em nhắn lại không người ta mong.”
“Em có thôi không…”
Vẫn tiếp túc ấn…
“Rồi cứ chờ đấy…”
“Ủa anh sao vậy? Việc của em mà.Có tin nhắn kìa. Đọc đi anh…”
“Việc của anh mà…”
Mở máy , tin nhắn lạ : Em ở ngay bên anh, tìm chi vậy?
Cú nhắn lại.
“Sao anh không thấy nhỉ? Hix em là ma à ?”
….
Và hậu quả thế nào thì các bạn chắc đoán được…
“Thôi được rồi, lần nào đi với em về cũng thâm tím hết. Giờ về được chưa?
“Chưa.”
“Này cho em ở lại một mình đấy.”
“Dám! Chỉ sợ có người tình nguyện ở lại ấy chứ.”
“Hôm nay tự tin nhỉ?”
“Như mọi ngày thôi…”
….
“Không thấy lạnh thật à?”
“Ko… mà hỏi hoài chi?”
….
“Uh vậy giờ đi kiếm cái gì nhét vào bụng đã, anh cũng đói meo rồi, chạy cả ngày. Em biết chỗ nào không…”
“Biết nhưng không muốn anh đến những nơi đó”
“Chạy chốn kỷ niệm?”
…im lặng và im lặng…
“Tùy anh, à hay đưa em đến chỗ các anh học nhé?”
“Làm gì? Giờ nay toàn ma ko”
“Đi đi anh.”
“Ko hiểu nổi…chắc đêm mới về đến nhà mất…”
“Hiểu còn nói làm gì….đêm cũng được…”
“Mặc như vậy ?”
“Đẹp mà…?”Này! Anh làm gì đấy…?”
“Sờ xem chán em bao độ thôi.”
“Điên!”
Đưa em đến quán măm quen thuộc của mình…(nhớ là gần sân vận động bk…giờ ko biết còn hay mất…”
….
“U khỏe không u…cho con 2 cơm rang nhé…”
“Sao giờ này mới ăn…”
“Con có tí công chuyện…”
“Chờ nhé…”
“Vâng…”
…
“Các anh vẫn măm ở đây à…”
Uh…gần như toàn bộ sinh viên đều tìm đến những quán như thế này…trừ những trường hợp đặt biệt…”
“Em thấy ko quen à…rồi sẽ quen thôi…”
…
“Sao các anh ko tự nấu lấy…”
Thời gian em à…anh ko tiếc tiền nhưng vấn đề là thời gian bởi thời gian là vàng”…cười…
“Nói thì hay…”
“Con trai luôn vậy…”
“Vậy mà ối cô chết đấy…”
….
Nhìn em ăn ngon lành…và nhiệt tình chưa từng thấy…
“Sao bảo ko đói…”
“hi…đưa em ăn hộ cho…”
“Anh lấy thêm nhé…”
“Thôi em đùa đấy…”
….
“Bây giờ nhiệm vụ của em là về nhà…thay quần áo…và ngủ một giấc…ngày mai em sẽ ở một phương trời khác….”
“Ko có tất cả những gì em đã bước qua ở nơi này và cũng ko có những người thầy…như anh…chứ gì…”
“Anh ko định nói vậy….”
….
Trước khi xuống xe bước vào nhà….em nói…
“Em rất may mắn vì được biết anh…muốn nói với anh nhiều điều…nhưng lại chẳng biết nói gì…”
“Cảm ơn anh….cảm ơn vì tất cả…”
….
“Anh về đi…giữ gìn sức khỏe nhé…hút ít thuốc thôi và ngủ đúng giờ…làm gì thì làm nhưng đừng quên sức khỏe của mình…có cơ hội thì soi gương nhìn lại người mình, hộ em nhé…”
“Uh…biết rồi…nghe hoài…”
“Em nói lần đầu mà…”
“Ko có gì…em vào nhà đi…”
“Thì anh về trước đi…”
“Ok….cho anh gửi lời hỏi thăm ông anh…và nhắn rằng người anh ấy thuê đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình nhé…”
“Vâng em sẽ gửi lời….”
…..
Và tôi quay bước…..
….
Mọi thứ trong tôi vẫn rối tinh…những gì cần nói tôi vẫn chưa nói được…và tôi biết em cũng vậy…cũng ko hiểu vì sao nữa…có một bức tường vô hình nào đó giữa tôi và em,…có thể chúng tôi đều hiểu rằng mọi thứ lúc này là quá muộn…nếu như tôi biết em sớm hơn mọi chuyện đều có thể xảy ra…nếu như ngày mai em ko đi thì biết đâu đấy….
….
Tôi trở về và thật sự lúc này cũng chẳng muốn đi đâu, ngồi nghĩ miên man về tất cả. 1h đêm, tin nhắn từ em.
”Mai đến tiễn em chứ?
Nhắn lại : “Hix chưa ngủ à? Em có định đi ko đấy? Uh anh sẽ đến! Cho anh biết thời gian nhé!”
…
“Em bay chuyến chiều mai lúc 4h”
…
“Anh sẽ đến. Em ngủ sớm đi”
…
“Em ko muốn ngủ và cũng ko ngủ được. Em muốn nói với anh điều này.Anh chuẩn bị tinh thần nhé!”
…
“Khủng bố à! Anh gọi nhé!”
….
“Ko, em để em nhắn tin. Gọi là ko nói được…”
“Hix có gì mà em ko nói được nhỉ ?”
“Anh lại nữa rồi đấy! Vậy thôii, anh ngủ đi. Em ngủ đây."
……..
Thật ra tôi biết em muốn nói gì và tôi cũng vậy. Cả 2 chúng ta chắc chắn đều muốn một sự rõ ràng phải không em ?
….
Ko thể ngủ. Ko còn tâm trí để ngủ. Và chính lúc đó tôi đã đưa ra một quyết định mà tôi ko bao giờ ân hận….
Máy em đổ chuông nhưng ko ai trả lời
”nghe đi em…lăn nỉ đấy…”
….đúng lúc tuyệt vọng nhất. Tin nhắn lại : "Ngốc chờ em tí. Em thấy rồi, khẽ thôi cô giúp việc đang xem phim đấy”
Nhắn lại : "Nghe máy đi! Anh nói 1 câu rồi về ”
Em “Lên đi anh, thang dây đó cẩn thận nhé!”
Gập máy và tôi biết tôi phải làm gì. Cái việc mà tôi ghét nhất ở em ngay từ buổi ban đầu.
“Anh liều quá đấy! Ko sợ à ?”
“Ai biết đâu”
“Em biết”
Sau câu nói đó cả em và tôi đều nhìn nhau và ko ai nói câu gì. Có lẽ mọi lời nói lúc này là thừa. Tôi xóa bỏ khoảng lặng đó bằng câu nói:
“Sao định nói với anh điều gì? Nói đi anh đang nghe đây”
..ấp úng….
“Ko…Em quên rồi”
“Em thế đấy”
“Tại anh thôi! Ai bảo đến?”
“Chứ ai thả dây?”
Sau câu nói đó
“Này tránh xa anh. Nghe gì ko đấy?Này…bỏ ra…”
….
“Rồi, nói đi”
“Không quên rồi!”
“Có nói không ?”
“Không thì sao? Làm gì em à?”Dám!
"Vậy thôi anh về”
Sau câu nói đó em vẫn ngồi đó còn tôi đi ra hướng cửa.
“Khoan đã anh!Em….Mà thôi, cũng chẳng quan trọng nữa rồi! Em nghĩ anh biết em định nói gì mà.”
“Uhmm! Anh biết và anh cũng muốn nói với em điều tương tự” Tôi nói và quay lại bên em.
"Lên đây với em nhé! Rất đẹp phải ko anh?”
Em thích bầu trời về đêm và mong muốn một ngày nào đó mình được đặt chân đến những vì sao, cũng như em rất thích mùa đông và mưa.
“Còn anh, anh thích mùa đông và nắng. Em ko định ngủ à?”
Tựa vào vai tôi rất nhẹ nhàng em nói : Ko.
Tôi đã rất gần em, gần hơn bao giờ hết và nghe rõ tiếng thở của em…
“Anh ko nghĩ được rằng có ngày sẽ ngồi bên em như lúc này”
“Ko gì là ko thể anh à! Xin lỗi vì em ko thể làm gì hơn, xin lỗi vì còn rất nhiều việc đang chờ em. Em sẽ trở về như em từng nói. Chắc chắn vậy anh à! Về để lần nữa nhìn lại những gì mình đã trải qua, hay những gì đã đi qua cuộc sống của em, trong thời gian không kể ngắn dài và cũng để nói với anh rằng cuộc sống vẫn sẽ là những chuyến đi …”
Trên vai tôi em đã ngủ. Giấc ngủ bình yên nhất suốt 18 năm qua!
Vâng tôi biết em sẽ trở về một ngày ko xa, câu nói mở biết bao con đường. Nếu em chỉ thêm 2 từ thôi tôi biết mình sẽ phải làm gì nhưng có lẽ em cũng muốn tôi tự tìm cho mình một hướng đi và tự xác định lại tình cảm khi xa em…
2 từ rất dễ nói em à đó là 2 chữ “bên anh” Vâng… em sẽ trở về “bên anh” một ngày ko quá xa xôi….
………..Ngày mai anh sẽ nói vì anh ko muốn mình phải ân hận em à! Và hơn ai hết anh ko muốn mất em dù chỉ trong phút giây…Em có thể không trả lời. Anh biết nhưng anh vẫn sẽ nói.......Đồng ý làm mẹ, của các con anh... em nhé......"
“Em ngủ quên à…sao không gọi em…”
“Thấy em mệt…lên thôi”
“mấy giờ rồi anh…”
“Khoảng 4 giờ hơn gì đó…”
….
“em xuống nhà ngủ đi…anh phải về”
….
“Em ngủ đủ rồi…giờ về gì nữa…để sáng đi”
….
“vậy mai em định vừa đi vừa ngủ à…”
“Hi vọng thế…”
….
“anh nói này…”
….
“và cũng có câu trả lời cho anh…”
…
“Uh vậy em nói đi…”
…
Nếu em gặp anh sớm hơn thì mọi chuyện đều có thể xảy ra và em cũng ko phải nói với anh những điều này…chỉ tiếc là anh đến khi một con đường mới lại mở ra trước mắt em và em buộc phải đi, trong em hôm nay mọi thứ đã nhường lại cho lý trí…lúc này em muốn gác lại tất cả….”
….
“Nếu em đồng ý…vì ai đó…điều đó đồng nghĩa với việc em phản bội lại lời hứa với chính bản thân mình…và phản bội lại những gì người thầy của em khi mới đến mong muốn em nghĩ và đưa ra những quyết định như hôm nay…em xin lỗi vì ko biết nói gì hơn…mong anh hiểu…”
…
“Uhm anh hiểu rồi…em đã trưởng thành hơn và ko còn là cô bé mà anh đã gặp mấy ngày trước đây nữa….ko biết điều gì đã khiến em thay đổi nhanh vậy..”
…
“Nói như anh ấy…bản chất em vốn đã thế rồi…và những gì của hôm nay chỉ là thể hiện ra mà thôi…anh đến rất đúng lúc và giúp em rất nhiều…tiếc rằng…”
…
“Ko có gì đáng tiếc đâu em…”
“Do anh thôi…và nói như em…chính anh mới là kẻ phản bội…”
“Cũng dễ hiểu…vì trước một cô gái như em…ko gì là ko thể…”
…
“Em biết và em cũng vậy…anh cũng đã khiến em nghĩ rất nhiều…em có thể ở lại và bắt đầu lại ngay từ chính nơi này…để làm lại thì ở đâu chúng ta cũng có thể bắt đầu…nhưng…”
…
“Anh ko dậy cho em kiến thức mà đã dậy cho em những điều con quan trọng hơn thế…”
…
“Rõ rồi…anh biết em chưa nói hết những gì mình đang nghĩ…nhưng ko sao…như vậy là anh đủ hiểu…”
…
“Giờ anh phải về…em xuống nhà chợp mắt tí đi…mai dậy mà chuẩn bị đồ…”
…
“Thế nhé…”
…
“Khoan đã anh…”
“Được rồi…đứng lên nào…”
…
“Cẩn thận đó…em sẽ gọi lại…em…”
….
Tôi ko biết phải nói gì nữa và thật sự trong đầu lúc này cũng chẳng suy nghĩ được gì…thấy mình như vừa mất đi một điều gì đó…mất đi một thứ gì đó…dù nhỏ, nhưng rất riêng…
Tôi cũng không mong em sẽ gọi lại…dù trong thâm tâm đó là điều mà tôi mong muốn…
…
Thôi kệ đi…
…
Gõ cửa bà xã lúc 6h…
“Có để cho v ngủ không…đi đâu mà giờ này còn lang thang ở đây…?”bà xã vừa … ngắn dài vừa hỏi…
…vẫn như không biết…đi vào giường và ôm cái gối…định ngủ lúc vì mệt mỏi….
“Dậy ngay…nghe thấy gì ko đấy…”
…
“Để im … c ngủ tí…”
“….”
“Cái gì…giường của ai biết ko…xuống đất giờ đấy…”
…kệ cho nói gì thì nói…vẫn vậy mà…
“Dậy ngay…” và hành động thế nào kèm câu nói đó, anh em trong hoàn cảnh sẽ hiểu thôi.
…
“Đi đi năn nỉ đấy…9h gọi c nhé…”
…theo thói quen người ta vẫn phải tranh đến cùng…và vẫn gan lì nằm cùng…nhưng kiểu gì mình chẳng thắng….vẫn vậy mà…
…bà xã đứng dậy nhưng vẫn ko quên với lại…
“Ko hiểu người ở đâu nữa…ko còn gì để nói…”
…
Đang mê mệt…tỉnh dậy vì có người bịt hơi thở….
…
“Để im…ngủ tí thôi…”
…
“Thôi dậy đi…có chuyện v hỏi tí đây…”
…
“Lại chuyện…sao lắm thế ko biết…”
…
“Hỏi đi…”
“Đi vào rửa mặt ngay…đi ngay…”
…
“Rồi…mà sao tự nhiên cáu vậy…c làm gì sai à…”
“Đi ko thì bảo…”
….
“Có gì vậy….”
“Sáng mua đồ để đó…ko dậy mà ăn…ko thấy đói à…”
“Ai biết…”
…
“Giờ thì người ta còn biết gì nữa….”
“Này ám chỉ gì đấy…”
"Cái đó c phải tự biết, vợ có phải nói ko….”
…
“Tối qua vợ ở chỗ thằng Quang và Tùng…”
…
“Ko có gì đâu…chuyện linh tinh ấy mà…”
“V hi vọng là vậy…cần phải biết mình là ai…và quan trọng là phải biết điểm dừng…có lẽ v ko phải dậy lại c bài học cơ bản đó…”
…”Rồi v luôn đúng được chưa…?”
“Vấn đề ko phải ai đúng ai sai…c cần phải xem lại mình…v chưa nói đến học hành…và việc làm…”
…
“Được rồi…sao hôm nay vòng vo vậy…v nói đi, c vẫn đang nghe đây…”
…
…”Cảm nắng cô bé đó rồi chứ gì…?”
…
Bà xã tiếp “xinh gái, con già giàu, ăn nói dễ nghe…ko cảm mới lạ…”
…”Mai cô bé đó đi đúng ko?”
…
“V là chỗ để c tìm đến mỗi khi thất tình à…?”
…
“Với tư cách người bạn…v muốn nói với c…rằng…phải luôn biết vị trí của mình…dừng lại khi chưa quá muộn…2 đường thẳng song song muốn gặp nhau…cũng ko bao giờ đúng trên trái đất này…c nhé…”
…
“Vì cô bé đó…c thay đổi quá nhiều...và v cũng rất bất ngờ vì điều đó…nhưng v nghĩ đó chỉ là những cảm xúc nhất thời…sẽ qua nhanh thôi dù nó có sâu nặng…với những người như chúng ta…điều quan trọng nhất là sự vững bền…vì chúng ta rất ít có cơ hội để làm lại…và trong tình cảm thì lại càng ko…ba má c và ba má v là bài học rất thực tế…v hi vọng c đừng lập lại nó…”
…
…bà xã còn nói thêm vài điều nữa…nhưng thực tế nó cũng chẳng vào đầu mình được bao nhiêu…vì tâm trí lúc này ko để ở chuyện đó…
…
“C hiểu và c biết mình phải làm gì…”
…
“Yên tâm…mà v ko ghen đấy chứ…” cười…
“Lạc chủ đề rồi đấy…”
“C đùa đấy…qua nhanh thôi mà…”
…
“Thấy c cười là được rồi…biết c bao năm mà v cảm giác như vừa biết hôm qua vậy…Mọi thứ đều có thể thay đổi…nhưng “tình người” chẳng nhẽ cũng dễ đổi thay vậy sao…”
…
“Rồi mà…c biết rồi…”
“Lúc nào cũng biết rồi…mà cuối cùng có biết được cái gì cho ra hồn đâu…Chán…”
“Giờ phải vào tiết cuối đây…đi đâu thì khóa cửa giùm v…chiều có việc v ko về…”
…”sao biết c đi đâu…”
im lặng…và im lặng…
“cứ đi đi rồi c sẽ biết mình phải đi đâu…và đâu là hướng đi đúng nhất…v ko muốn nói nhiều…thế nhé…”
…
Đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại…
Em gọi…
Ko bốc máy…
…2 cuộc gọi tiếp theo…
…
Và tin nhắn….
“Em muốn gọi để nói với anh câu cuối…nhưng có lẽ anh cũng như em chúng ta đều biết nó là gì…xin lỗi vì em ko thể làm gì hơn…”
…nhắn lại…
“Ok…em đi may mắn nhé…và giữ liên lạc nếu có thể…chiều anh bận chút…”
…
…
5 phút sau đó…
“em rất muốn ở lại, rất muốn anh à…nhưng hơn ai hết…em cần tìm cho mình một cảm giác…đã mất từ lâu trong em…”
…
“Anh hiểu mà…ko có gì…sẽ sớm gặp lại thôi…”
…
“Cảm giác đó là tự mình bước đi… trên con đường mình chọn…muốn thử để biết cảm giác vấp gã….rồi tự mình đứng lên, gạt nước mắt một mình… và đi tiếp…”
“Xin lỗi vì em đã ko thể…nhất định em sẽ trở về, dù chỉ để gặp và nói lời cảm ơn anh…”
….
Tôi biết mình đã mất đi cái gì và cũng biết điều gì khiến em không thể…nó ko đơn giản chỉ vì hai từ ý trí hay cái gì đại loại thế…mà nó còn là rào cản ko thể vượt qua giữa rất nhiều vấn đề…mà tôi và em đều ko muốn nói ra…
…
3h15…
…
Tiếng bà xã vẫn bên tai…nhưng ko hiểu sao tôi vẫn lấy xe và đi hết tốc độ có thể để đến nơi mà tôi đã ko định đến…dù biết đến cũng chẳng thay đổi được gì…
Tôi đã chạy rất nhanh…hi vọng sẽ nhìn thấy em…
…dáng đi đó và dáng người đó ko thể nhầm…chỉ cách tôi chừng trăm mét…nhưng tôi ko thể tiến gần hơn…dù đã năn nỉ người bảo vệ…
ấn số gọi cho em trong tuyệt vọng..
Tại sao tôi lại làm thế…vì cái gì…lúc đó tôi ko biết, chỉ biết rằng phải làm…có thể tôi sợ.. rồi đây… tôi sẽ mất đi những gì đã trở thành quen thuộc…
Em vẫn bước đi…mọi cố gắng của tôi… dường như càng làm em xa tôi hơn…
Ko một lần em quay lại…
…
Tôi quay bước buông xuôi…ngước lại nhìn em lần cuối và cúi mặt bước đi…tạm biệt em, tạm biệt những ngày tháng êm đềm, tạm biệt cô học trò xuất sắc…tất cả là chỉ con sóng nhỏ trên mặt hồ phẳng lặng mà thôi…
….cúi mặt bước đi…
Và … cúi mặt bước đi…
……….
Tin nhắn từ bà xã……….”Phía trước là con đường ck nhé……….”
Tất cả sự việc bao giờ cũng có cái kết của nó…câu chuyện này cũng không phải ngoại lệ, chỉ khác là chẳng cái kết nào giống cái kết nào mà thôi…con người cũng vậy…tôi và bạn ngày mai có thể mất đi…những những gì mà chúng ta làm được cho mình và cho mọi người chắc chắn sẽ còn ở lại….Người viết ra những dòng này không mong muốn rồi đây họ sẽ là ai trong mắt bạn bè và những người xung quanh…anh ta đơn giản chỉ muốn nói rằng…anh ta đã sai lầm…cả trong cuộc sống cũng như trong tình cảm…gần 10 năm kể từ khi bước khỏi mái trường cấp 3 chưa một lần anh ta bước đúng…có rất nhiều lý do…nhưng lý do quan trọng nhất đó là…sự định hướng mơ hồ về tương lai…và ko thực sự biết mình là ai trong cái xã hội này…sai lầm của anh ta ko thể đồng nhất với thế hệ mà anh ta sống…nhưng nó vẫn là cái riêng đáng nói trong cái chung rộng lớn…hi vọng rằng những gì anh ta viết…sẽ phần nào giúp các bạn trẻ hôm nay tìm ra trong đó những tư tưởng và hoài bão…cũng như những sai lầm để đưa vào hành trang của mình...và đẻ nói với những người xung quanh mình rằng…con đường đến thành công thật sự của đời người…chỉ có một nối đi duy nhất, do chính chúng ta tạo lên bằng khả năng của mình mà thôi….
Đó cũng là lời nhắn nhủ cuối của người viết tới các bạn … trước khi kết thúc loạt bài này….